Thấy Thương Lan Phúc lao tới, tất cả mọi người đều ngạc nhiên khựng lại.
"Sư phụ?".
Thương Lan Võ Thần nhíu mày, nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Thương Lan Phúc ngẩn người, lúc này mới phát hiện là mình lỡ miệng, lập tức nói: "Thần y Lâm dạy con đạo lý làm người, khiến con biết sai mà sửa đổi, thì chính là người thầy cuộc đời của con, là sư phụ của con!".
"Vậy sao?".
Hình như Thương Lan Võ Thần không tin lắm.
"Cậu chủ, cậu làm gì vậy? Mau tránh ra!".
Người hầu bên cạnh Thương Lan Võ Thần vừa kinh hãi vừa ngạc nhiên, lập tức kêu lên.
Nhưng Thương Lan Phúc phớt lờ, tay nắm chặt kiếm, dáng vẻ coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
"Thương Lan Phúc, con muốn đối đầu với bố sao?".
"Bố, anh Lâm đã nhiều lần cứu con, nếu không nhờ anh ấy, thì con không thể sống sót ra khỏi rừng rậm u minh. Nếu bố giao anh Lâm cho Ám Thiên Võ Thần thì phải qua cửa ải là con đã".
Thương Lan Phúc trầm giọng quát.
"Sao? Con nghĩ mình có thể ngăn được hả?".
Thương Lan Võ Thần lạnh lùng hừ mũi.
"Con không ngăn được, nhưng con sẽ liều mạng! Còn nữa, con đã hứa với thần y Lâm là sẽ bảo vệ anh ấy chu toàn, anh ấy mới chịu theo con đến gặp bố. Bây giờ bố làm chuyện như vậy, nếu anh Lâm có mệnh hệ gì, thì con đâu còn mặt mũi sống trên đời này? Con nhất định sẽ tự tử để trong lòng được thanh thản!".
Thương Lan Phúc nói chắc nịch, ánh mắt vô cùng kiên quyết.
Những người xung quanh đều bị lời nói và khí tiết của hắn làm cho chấn động.
Ngay cả Lãng Bá cũng không khỏi kinh ngạc.
Thương Lan Võ Thần nhíu chặt mày, nhìn xung quanh một lượt rồi lại nhìn Thương Lan Phúc, suy nghĩ một lát rồi phất tay áo.
"Thôi, cho cậu ta đi".
"Đại nhân, vậy... vậy bên Ám Thiên Võ Thần thì ăn nói làm sao?".
"Chuyện này để suy nghĩ thêm!".
Thương Lan Phúc không thể hiểu được, hắn cười chua chát: "Sư phụ, tôi từng hứa bảo vệ anh chu đáo thì tuyệt đối sẽ không để anh xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ không phải lúc nói chuyện này, anh phải rời khỏi đây ngay... Tôi có cảm giác... bố tôi vẫn sẽ không bỏ qua cho anh!".