Nghe Loan Phong nói xong, Khanh Hải có chút thất thần.
Hắn cau mày, nói nhỏ: "Loan Phong đại nhân, anh đang nói gì vậy?"
Khanh Hải đang không hiểu tại sao mình chạy tới cứu Loan Phong mà hắn còn không vui?
Lẽ nào tên này muốn tạo phản?
Nếu không phải cấp bậc của Loan Phong còn cao hơn hắn thì hắn đã giáo huấn cho một trận rồi.
Loan Phong rất bực mình, vốn còn định trả treo vài câu nhưng nhìn thấy Khanh Hải đành chọn cách im lặng.
Khanh Hải có mặt ở đây đương nhiên là do Ám Thiên Võ Thần chỉ thị.
Mắng Khanh Hải thì cũng chẳng khác gì mắng Ám Thiên Võ Thần.
Nhưng vấn đề là ai hiểu được tâm trạng của hắn?
Phải biết rằng, chỉ cần loại bỏ vài cơ quan cuối cùng là hắn có thể quang minh chính đại bước ra khỏi phòng cơ quan.
Cho nên hắn đã nghỉ ngơi một tiếng đồng hồ, chuẩn bị vô cùng kỹ lưỡng.
Nhưng đúng lúc hắn định hành động thì phòng cơ quan lại bị mở ra, sau đó có người tới lôi hắn ra ngoài.
Cảm giác này giống như biết thừa mình sẽ thắng trong game, nhưng đến giây cuối cùng thì có kẻ hãm tài nào đó kick hắn ra khỏi game vậy.
Mặc dù kết quả chung cuộc không tệ, nhưng vẫn cảm thấy hết sức buồn bực...
"Loan Phong đại nhân, nếu không có chuyện gì, chúng ta về trước đã. Chủ nhân muốn gặp anh!"
Khanh Hải trầm giọng nói.
Hắn cũng không có hứng thú tìm hiểu rõ xem rốt cuộc Loan Phong đang nghĩ cái quái gì. Tiết Tòng Mệnh gật đầu rồi quay sang nhìn Lâm Chính một lúc, sau đó mới đưa Loan Phong ra ngoài.
"Việc này..."
Ngự Bích Hồng đằng sau thấy hai người kia rời đi thì lập tức lao tới trước mặt Lâm Chính, kích động nói: "Minh chủ, chúng ta cứ như vậy mà thả người ư?"
"Nếu không thì sao?"
"Thế nhưng... anh chỉ đòi bọn họ có ba viên đan sao? Tôi thấy đan dược hắn đưa chắc chắn là đồ đểu... Việc này... việc này sao có thể gọi là công bằng chứ?"
Ngự Bích Hồng cuống đến nỗi lắp bắp.
"Không, rất công bằng, đây là một cuộc giao dịch ngang giá".
Lâm Chính liếc nhìn ba viên đan, sau đó cẩn thận cất đi.
Ngự Bích Hồng ngẩn người.
Tửu Ngọc, Đào Thành cũng bần thần không hiểu.
Chỉ có Tiết Tòng Mệnh đôi mắt như sáng lên, không biết là đang suy nghĩ điều gì.
"Tiết đại nhân, tôi muốn tiếp tục thuê căn phòng đó, nhưng không biết các vị muốn bồi thường cho tôi như thế nào?"
Lâm Chính nghiêng đầu hỏi.
"Yên tâm, đều là đồ tốt, đảm bảo cậu sẽ thích".
Tiết Tòng Mệnh mỉm cười đáp.
"Tôi có thể chọn phần thưởng được không?"
Lâm Chính đột nhiên hỏi.
"Chọn?"
"Đúng, tôi muốn chỉ định thứ tôi muốn".
"Không biết Lâm tiên sinh muốn thứ gì?"
"Một số dược liệu... hiện giờ tôi còn chưa suy nghĩ xong, tối nay tôi sẽ bảo Tửu Ngọc đưa danh sách tới chỗ ông. Như vậy có được không?"
"Được, chỉ cần là thứ toà nhà treo thưởng chúng tôi có thể cho thì tôi đều có thể cho cậu".
"Đa tạ".
Lâm Chính chắp tay, sau đó rời đi cùng Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng.
"Kỳ lạ thật đấy..."
Đào Thành không nén nổi mà lẩm bẩm, sau đó quay đầu sang nói: "Tiết đại nhân, ông nói Lâm tiên sinh này... rốt cuộc là muốn thứ dược liệu gì?"
"Tôi cũng không rõ".
Tiết Tòng Mệnh suy nghĩ một lát rồi khàn giọng nói: "Tôi có một suy đoán, nhưng... cảm thấy nó quá hoang đường".
"Suy đoán? Suy đoán gì vậy?"
Đào Thành tò mò hỏi.
Thì thiên phú và trí tuệ của Lâm thần y phải ở mức độ nào?