Lâm Chính bất ngờ quay qua nhìn cô ta.
“Cô làm gì vậy?”
“Anh không thể giết người này được”.
Cầm Kiếm Nữ mím môi, khẽ nói: “Nếu anh giết người này tức là đã gây thù với Thương Lan Võ Thần. Dù anh có được danh tiếng và rời khỏi đây nhưng ngoài kia Thương Lan Võ Thần chắc chắn sẽ không tha cho anh”.
Mặc dù cô ta rất hận Thương Lan Thiên Tuyệt nhưng không tới mức mất đi lý trí. Một khi đắc tội với Thương Lan Võ Thần thì cả vùng long mạch này cô ta cũng không còn chỗ đứng nữa.
Hơn nữa Thương Lan Thiên Tuyệt là con trai mà Thương Lan Võ Thần yêu thương nhất. Nếu Lâm Chính giết anh ta ở đây, Thương Lan Võ Thần sẽ bỏ qua toàn bộ quy tắc mà giết chết hai người họ thôi.
“Hóa ra là vậy”, Lâm Chính gật đầu.
Thương Lan Thiên Tuyệt thở phào, vẻ mặt sợ hãi biến mất dần. Có Thương Lan Võ Thần chống lưng, hắn còn sợ gì chứ. Những kẻ này dám giết hắn thì họ cũng sẽ mất mạng thôi.
Nghĩ tới đây, Thương Lan Thiên Tuyệt lập tức lấy đan dược ra nhét vào miệng, đồng thời lấy châm ra đâm vào người.
Mặc dù hắn cũng có nghiên cứu về y thuật nhưng không được coi là cao minh. Tuy nhiên dù vậy cũng đủ để hắn giúp chính mình hồi phục.
“Đúng, các người không thể giết tôi. Nếu dám giết tôi thì bố tôi sẽ không tha cho các người đâu”, hắn nheo mắt, ngồi khoanh chân để hồi phục thương thế.
Đánh phế hắn...còn đáng sợ hơn giết chết hắn nữa. Thậm chí...là đang tát thẳng vào mặt Thương Lan Võ Thần.