Đoạt được huyết kiếm, Lâm Chính thuận thế đẩy tượng đá ra, sau đó lùi lại, tránh khỏi khu vực cánh cửa.
Xung quanh tượng đá không có người, nó lập tức trở về vị trí cũ, lại đứng bất động.
Lâm Chính liếc mắt nhìn tượng đá, ánh mắt dừng lại ở thanh kiếm trong tay.
Cả thanh huyết kiếm đỏ tươi như sắt nung, nhưng thân kiếm cực kì lạnh lẽo, nắm trong tay mà cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Lưỡi kiếm vô cùng sắc bén, cực kì đáng sợ.
“Nguyên liệu này thật đặc biệt!”.
Lâm Chính quan sát kĩ một lúc lâu, vẫn không biết nó được làm từ nguyên liệu gì.
Chỉ thấy trên thanh kiếm khắc hai chữ.
“Chí Võ!”.
“Lẽ nào là tên của đại năng tạo ra Long Cung này?”.
Lâm Chính lẩm bẩm.
Nhưng Lâm Chính không biết, hiện giờ tất cả người của thế gia Huyết Đao đang có mặt đều bị hành động này của anh làm cho kinh hãi.
Người thường vào được tầng ba phải liều cả tính mạng, thập tử nhất sinh.
Những người như Ám Minh Nguyệt vào được không khó, nhưng cũng phải mất chút công sức.
Diệp Viêm coi như có thể vào được dễ dàng, nhưng cũng phải mất thời gian mày mò chiêu thức của tượng đá.
Vậy mà… Lâm Chính không những có thể nhẹ nhàng đối phó với chiêu thức của tượng đá, mà còn cướp được bảo kiếm của cơ quan này.
Đây không còn được gọi là dễ dàng nữa!
Mà phải gọi là chơi đùa!
Mị Mộng há hốc miệng, một lát sau vẫn không nói nên lời.
Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ cũng trợn mắt há mồm.
“Kiếm này không tệ!”.
Lâm Chính múa mấy đường kiếm, rồi ngoảnh sang nói: “Đi nào, chúng ta vào trong!”.
“Hả? À được, được!”.
Lúc này Cầm Kiếm Nữ mới hoàn hồn.
Thương Lan Phúc thì kích động chạy tới.
“Sư phụ thần uy cái thế, khiến đồ đệ được mở mang tầm mắt! Khâm phục!”.
Thương Lan Phúc nói đầy kích động.
Không phải anh ta nịnh nọt.
Mà chiêu này của Lâm Chính quả thực khiến anh ta phải phục sát đất.
“Chỉ là chút kĩ xảo vớ vẩn thôi”.
Lâm Chính mỉm cười, sau đó nhìn về phía Cầm Kiếm Nữ: “Cô Cầm Kiếm, tuy thanh nhuyễn kiếm này của cô do thế gia Cầm Kiếm truyền lại, nhưng phẩm cấp không cao! Tôi tặng thanh kiếm này cho cô nhé?”.
“Cái gì?”.
Cầm Kiếm Nữ sửng sốt, ngây ra nhìn huyết kiếm trong tay Lâm Chính, còn tưởng là mình đang nằm mơ.
“Sao… sao có thể được? Thanh kiếm này chắc chắn là đồ bất phàm, là vũ khí của người tạo ra Long Cung, chẳng khác nào thần kiếm! Sao anh có thể tùy ý tặng đồ quý trọng như vậy cho tôi chứ?”.
“Không sao, bình thường tôi không dùng kiếm, huống hồ cô Cầm Kiếm từng tặng tôi một thanh kiếm, hôm nay coi như tôi trả ơn đi”.
Lâm Chính cười nói, đưa huyết kiếm cho Cầm Kiếm Nữ.
Đầu óc cô ta trở nên hỗn loạn.
“Tôi từng tặng kiếm cho anh? Việc này… sao tôi lại không nhớ nhỉ? Hơn nữa, trước kia chúng ta từng gặp nhau sao?”.
Cầm Kiếm Nữ hỏi với vẻ nghi hoặc.
Nhưng Lâm Chính chỉ cười không đáp, xoay người đi về phía tượng đá.
Thương Lan Phúc ở bên cạnh tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Nhưng nghe những lời Lâm Chính nói, anh ta cũng cảm thấy dễ chịu.
Cầm Kiếm Nữ cầm huyết kiếm, khuôn mặt tỏ vẻ yêu thích, vuốt ve không ngừng, nhưng trong lòng lại càng cảm thấy khó hiểu hơn.
"Cô chủ sáng suốt!".