Màu sắc rực rỡ của châu báu phát ra vô cùng chói mắt. Chúng chất đống như núi.
Ngoài ra còn có kim cương, ngọc khí và các loại châu báu quý giá khác. Đương nhiên trong mắt các võ giả thì những thứ này chẳng là gì. Nhưng ngoài những thứ đó ra thì vẫn còn những thứ khác. Đó là các loại mật tịch và đan dược.
Mỗi một cuốn mật tịch đều được may bằng chỉ vàng. Mỗi một bình đan dược đều được đựng trong bình bạc.
“Cái thế võ công, tuyệt phẩm đan dược”.
Có người không thể chống lại sự hấp dẫn bèn điên cuồng lao lên và chộp lấy. Những người khác cũng không ngồi yên nữa mà đồng loạt lao lên.
“Đúng là tầng năm vẫn tốt hơn cả”.
Thương Lan Phúc kích động lắm, bèn chộp lấy những cuốn sách ở gần mình nhất và nhét vào trong người. Lâm Chính khẽ chau mày, bước tới. Anh lấy một cuốn sách và lật ra đọc.
“Đây là tâm pháp thượng phẩm”, Lâm Chính lầm bầm sau đó nhìn qua bên cạnh lấy một cái lọ đổ ra một viên thuốc.
“Đan dược kỳ diệu quá”, Lâm Chính ngạc nhiên.
Những thứ bảo bối trên giá này đều không phải là giả mà là thật. Đây chính là phần thưởng ở tầng năm sao? Có hậu hĩnh quá không.
Lâm Chính khẽ chau mày, cảm giác có gì đó không ổn bèn nói: “Thương Lan Phúc, đừng lấy quá nhiều”.
“Tại sao không vậy thầy? Nhưng thứ này không chứa bẫy cơ quan, có thể lấy được”,
“Hết giờ”, người gỗ kêu lên.