Phụt! Dịch máu đen phun ra, bắn lên tường.
“Bố ơi”, Ám Minh Nguyệt hai mắt đỏ au, vội lao lên đỡ Ám Thiên Võ Thần.
“Không sao, không cần lo lắng”.
Ám Thiên Võ Thần lau máu nơi khóe miệng, thản nhiên nói: “Nước độc của Thương Lan Võ Thần quả nhiên đáng sợ. Đã thử vận thành đan điền mười ngày rồi mà vẫn không thể ép được chất độc ra hết”.
“Bố sẽ không sao chứ ạ?”, Ám Minh Nguyệt lo lắng nói.
“Chất độc này không làm gì được bố đâu, yên tâm”.
“Vậy thì tốt rồi ạ...”, Ám Minh Nguyệt hở phào.
“Dù không nguy hiểm tới tính mạng nhưng chất độc quá mạnh, không bỏ ra nửa năm, một năm thì không khử hết được độc tố và hồi phục như thường được
Ám Thiên Võ Thần quay qua nói: “Tình hình bên ngoài thế nào rồi?”
“Thưa bố, sau khi bố rời khỏi Long Tâm Thành, Thương Lan Võ Thần lập tức cho người tới Ám Thiên Thần Sơn. Thái Thiên Võ Thần cũng tức tốc tới chỗ chúng ta, hiện tại hai thế lực có lẽ đang tập trung trên núi”, Ám Minh Nguyệt nói.
“Vậy sao?”
Ám Thiên Võ Thần đanh mắt: “Xem ra ngọn núi đã bị họ bao vây rồi”.
“Cũng chưa hẳn”, Ám Minh Nguyệt mỉm cười.
“Khi con đưa Diệp Viêm rời đi thì Diệp Viêm đã bảo con tới núi, di chuyển toàn bộ đồ đạc trog núi đi, chỉ để lại một nơi trống không, không có bất kỳ thứ gì”.
“Ồ?”, Ám Thiên Võ Thần kinh ngạc.
“Vậy Diệp Viêm đâu?”
“Ở bên ngoài ạ?”
“Bảo Diệp Viêm vào đi”.
“Vâng”, Ám Minh Nguyệt gật đầu.
Một lúc sau Diệp Viêm và Ám Minh Nguyệt đi vào trong động.
“Cậu cho người di chuyển toàn bộ đồ đặc của Ám Thiên Thần Sơn phải không?”, Ám Thiên Võ Thần hỏi.
“Đúng vậy”
“Một năm sau, vết thương khỏi hoàn toàn thì chúng ta sẽ cùng đi tiêu diệt Thương Lan Và Thái Thiên”.