Cả ba người ngồi phịch xuống đất, quần áo ướt đẫm mồ hôi, thở hồng hộc.
“Sao thế, có chút tử khí mà đã không đỡ được rồi à. Nếu như tôi cho tử khí trong người bà cụ phóng ra hết thì chẳng phải là cả hiện trường này hóa thành tro bụi rồi không?”, Lâm Chính nhìn ba người và nói.
Sắc mặt ba người tỏ vẻ áy náy.
“Là trước đó chúng tôi mạo phạm tới anh, mong anh lượng thứ”, Mị Khiếu đứng dậy cúi người. Mị Quả thấy vậy cũng vội vàng xin lỗi theo.
“Thôi bỏ đi, cũng không có gì”, Lâm CHính xua tay.
“Anh Lâm vừa rồi thứ phóng ra là sát khí trong người bà sao?”
“Đúng vậy”.
“Vậy...đã ép ra được bao nhiêu tử khí rồi?”, cô ta lại hỏi.
“Chắc tầm 1%”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? 1% sao?”
“Tức là còn phải làm 100 lần nữa mới ép ra hết được sao?”, Mị Quả kinh hãi nói.
“Tầm đó”.
Lâm Chính thản nhiên nói: “Thuốc trước đó rót vào cơ thể bà cụ hình thành một lớp màng bảo vệ không khiến cho bà cụ bị tổn hai khi ép khí ra ngoài.
“Hóa ra là vậy...”, đám đông bừng tỉnh.
“Nghe đây, lát nữa tôi ép khí ra tiếp. Mọi người ở sau lưng tôi, dùng sức mạnh phi thăng khóa chặt đám tử khí lại”.
“Khóa chặt sao?”, ba người bàng hoàng.
“Anh Lâm...khóa chặt như thế nào?”, Mị Mộng hỏi. Với thực lực của họ sao có thể kiểm soát được sức mạnh của Ám Thiên Võ Thần chứ.
“Mọi người cứ cố gắng kiểm soát, phần còn lại tôi sẽ ra tay”, anh nói.
Bọn họ nhìn nhau nhưng vẫn làm theo lời của Lâm Chính.
Lâm Chính nhanh chóng hành động. Sau khi ba người dùng đan dược thì tiếp tục kích hoạt sức mạnh phi thăng và chờ đợi.
Chương mới nhất được đăng tải tại Website Tamlinh247.com.vn - Nếu bạn đang ở website khác vui lòng quay lại ủng hộ website gốc tamlinh247 nhé !