Lệnh Hồ Vũ không phải kẻ ngốc, sao có thể không nhận ra Lâm Chính cố tình chọc giận người của thế gia Lệnh Hồ khiến thế gia Lệnh Hồ đối đầu với tòa nhà treo thưởng.
Người của thế gia Lệnh Hồ kiêu căng đã quen, cho nên quên mất đây là đâu.
Thấy Lệnh Hồ Vũ nhún nhường, bọn họ cũng đành nén lửa giận, không dám lỗ mãng.
“Cậu Vũ, tôi chỉ là một quản lý nho nhỏ, nhiều việc không thể làm chủ. Nhưng theo quy tắc của tòa nhà treo thưởng, nếu gây sự ẩu đả ở đây, hậu quả… e rằng cậu Vũ không muốn gánh chịu đâu”.
Đào Thành nói, gương mặt nghiêm túc.
“Tôi biết”.
Lệnh Hồ Vũ mỉm cười.
Đào Thành khách sáo thì khách sáo, cung kính thì cung kính, nhưng chuyện nên nói việc nên làm vẫn không thể hàm hồ.
Lệnh Hồ Vũ không muốn truy cứu chuyện này thêm, nhìn thẳng Lâm Chính nói: “Thần y Lâm đúng không? Nghe nói anh là người đã làm chú ba tôi bị thương, còn sỉ nhục ông ấy?”.
“Chú ba của anh là ai?”.
“Lệnh Hồ Kiêu”.
“Hóa ra là ông ta?”.
“Nói đi, chuyện này anh định xử lý thế nào?”.
Lệnh Hồ Vũ uống trà, không nhanh không chậm nói.
“Giao người đi, thế nào?”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Xem ra anh rất biết điều”.
Lệnh Hồ Vũ mỉm cười.
“Có sao? Được thôi”.
Lâm Chính lắc đầu, thản nhiên lên tiếng: “Lệnh Hồ Kiêu đâu? Ông ta đang ở đâu? Khi nào đưa tới? Lần trước thả ông ta đi, không ngờ ông ta còn bảo anh đến gây rắc rối cho tôi, xem ra lần này tôi không thể tha cho ông ta nữa”.
Nụ cười của Lệnh Hồ Vũ cứng đờ, nhíu mày.
“Anh đang nói tôi giao người?”.
“Chứ sao? Chẳng lẽ anh nghĩ tôi sẽ giao chính bản thân mình cho anh?”.
Lâm Chính kỳ quái hỏi.
Lệnh Hồ Vũ nghe xong, giận quá mà cười: “Ha ha ha ha, hay, thú vị, thật là thú vị! Ha ha ha ha…”.
Người của thế gia Lệnh Hồ nổi giận nhìn Lâm Chính, chỉ muốn băm vằm xé xác Lâm Chính.
Đào Thành đầy vẻ lo lắng.
Đào Thành sốt ruột, vẫn muốn khuyên tiếp, nhưng Lệnh Hồ Vũ đã mất kiên nhẫn…