“Cái gì?”
Hô hấp của Mị Mộng run lên, nhìn cánh tay thô ráp cứng ngắc trước mặt, đầu óc như đình trệ.
“Là châm bạc, cô chủ!”
Những người bên cạnh hô lên thành tiếng.
Châm bạc?
Mị Mộng lập tức nghĩ đến điều gì đó, bỗng quay đầu lại.
Chỉ thấy mấy người Lâm Chính, Ngự Bích Hồng, Tửu Ngọc, Cầm Kiếm Nữ xuất hiện sau lưng mình từ lúc nào.
“Anh Lâm!”
Mị Mộng mừng rỡ như điên.
“Mộng Nhi, cô không sao chứ?”
Chân mày của Lâm Chính cau lại, liếc mắt nhìn Mị Mộng đã mất đi một cánh tay, trầm giọng nói: “Tôi đưa đan dược cho cô, sao cô vẫn chưa uống?”
“Tôi…”
Mị Mộng ngẩn ra, thấp giọng nói: “Ban đầu tôi cũng định uống, nhưng… không kịp…”
“Nếu cô uống đan dược của tôi thì đâu phải sợ những người này?”
Lâm Chính lắc đầu nói.
Nhất thời Mị Mộng cứng họng.
“Ồ?”
Lệnh Hồ Vũ ở bên cạnh nheo mắt: “Không ngờ mày lại tới đây? Ha ha, không co đầu rút cổ trong tòa nhà treo thưởng, lại chạy ra ngoài này tìm đường chết? Được lắm, được lắm! Xem ra hôm nay sẽ có trò vui đây!”
“Anh, tay của em… không cử động được…”
Lệnh Hồ Thắng lo lắng kêu lên.
“Yên tâm đi, chỉ là một cây châm bạc bình thường thôi”.
Lệnh Hồ Vũ tùy ý vung tay lên.
Vèo!
Một luồng khí xoáy đánh tới, trong nháy mắt đã bao phủ cánh tay của Lệnh Hồ Thắng.
Chỉ trong một khoảnh khắc, cây châm bạc đang đâm vào cánh tay Lệnh Hồ Thắng đã biến thành bột mịn, không chỉ vậy, những dấu vết mơ hồ trên cánh tay Lệnh Hồ Thắng, chẳng bao lâu đã biến mất hoàn toàn.
Lệnh Hồ Thắng cử động cánh tay, sau đó quay đầu hỏi: “Anh, những người này… là ai?”
“Đều là đồ ăn của em cả”.
Lệnh Hồ Vũ khẽ cười.
“Thật sao? Vậy hôm nay A Thắng có thể ăn no rồi, có thể ăn no rồi! Vui quá đi! Vui quá đi…”
Lệnh Hồ Thắng quơ chân múa tay.
Dáng vẻ đó trông giống như một đứa trẻ con nhận được món đồ chơi mình yêu thích.
Lâm Chính nhìn về phía Lệnh Hồ Thắng, cau mày: “Loại quái vật này, sao có thể tồn tại trên đời vậy?”
“Đây là quái vật của thế gia Lệnh Hồ… Chính là quái vật Lệnh Hồ Thắng nổi tiếng dưới long mạch dưới lòng đất, kẻ này thích ăn thịt người, tính tình tàn nhẫn… Anh Lâm, phải cẩn thận…”
Mị Mộng khẽ quát nói: “Mọi người đứng ở sau tôi đi, tôi đi đối phó với hắn!”
Nói xong, cô ta đã muốn ra tay ngay.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay đột nhiên giữ vai cô ta lại.
“Mị Mộng, cô lui về sau đi”.
“Anh Lâm…”
Mị Mộng quay đầu, kinh ngạc hỏi.
“Yên tâm đi, ở đây có tôi rồi”.
Cánh tay to lớn kia đã ngừng giữa không trung…