Vèo!
Ánh sáng thần bùng lên, lan ra tứ phía.
Người đứng ở vòng ngoài cảm thấy căng thẳng, nhưng nhìn kỹ lại phát hiện số ánh sáng thần này lan rộng ra xung quanh, giống như đang cấu tạo nên thứ gì đó.
Chỉ trong chớp mắt, một khối lập phương tỏa ra ánh sáng xuất hiện trên mặt đất nứt nẻ.
Ánh sáng thần bắt nguồn từ chiếc hộp tan nát.
“Đó là cái gì?”.
“Hình như là… tia laser?”.
Diệp Viêm nhìn chùm sáng tỏa ra tứ phía, vẻ mặt nghiêm nghị: “Phá nguồn sáng đó trước!”.
Nói xong thì cầm kiếm Bạch Cốt chém về phía chiếc hộp đã vỡ nát.
Cách!
Tiếng động to rõ vang lên.
Kiếm Bạch Cốt lại không thể chém nứt được chiếc hộp.
Dường như đây đã là cực hạn mà nó có thể vỡ nát, không thể phá hoại thêm nữa.
“Độ cứng này… rốt cuộc là thứ gì?”.
Diệp Viêm kinh ngạc.
“Chỉ là một vài kỹ thuật mới mẻ mà thôi, có gì phải để tâm?”.
Ám Thiên Võ Thần lại không quan tâm.
Ông ta không cảm nhận được bất cứ sức mạnh phi thăng nào từ trong tia laser.
Nếu chỉ là năng lượng bình thường, e là còn không phá được thân xác của ông ta.
Nghĩ đến đó, Ám Thiên Võ Thần lao về phía Lâm Chính.
Tà khí cuồng bạo hóa thành nhiều cánh tay bao trùm lấy anh.
Nhưng Lâm Chính không hề sợ hãi, mặt không có biểu cảm gì nhìn Ám Thiên Võ Thần đang lao đến, bỗng cầm Tuyệt Thế Tà Kiếm chỉ về phía trước.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm…
Nhiều tia laser bắn ra từ chiếc hộp vỡ nát, đánh thẳng vào Ám Thiên Võ Thần.
Ám Thiên Võ Thần nhíu mày, ngưng tụ tà khí thành khiên chống đỡ tia laser đánh tới.
Roạt!
Tiếng động vang lên.
Tia laser bị khiên tà khí chặn lại, nhưng chỉ chặn được vài giây.
Rắc!
Khiên tà khí xuất hiện vết nứt.
“Cái gì?”.
Ám Thiên Võ Thần căng thẳng, lập tức tránh đi.
Ầm!
Khiên tà khí lập tức nổ tung.
Tia laser xuyên qua nó, đánh xuống mặt đất.
Mặt đất lập tức bị xuyên thủng thành một hang sâu không thấy đáy.
Nhìn hang sâu bốc lên khói đen, vẻ mặt của Ám Thiên Võ Thần trở nên căng thẳng hơn.
Lúc này ông ta mới ý thức được sự đáng sợ của những tia laser này.
Vèo vèo vèo vèo…
Ám Thiên Võ Thần bị tia laser ép lùi, không thể đến gần...