Ầm ầm…
Những tiếng động lạ vang lên, một con thần long thét gào đang điên cuồng tấn công sợi dây trước mặt.
Sợi dây không ngừng lan ra gợn sóng, nhưng lại bị thần long hấp thu hết.
Thần long và sợi dây tấn công dây dưa lẫn nhau.
Tiếng nổ đáng sợ không ngừng vang lên khi hai bên va chạm.
Xung quanh cát đá tung bay, dường như sức mạnh hủy diệt sắp hủy diệt mọi thứ ở xung quanh.
Cuối cùng tiếng xé gió vang lên.
Vèo…
Sợi dây bị căng đến cực hạn cuối cùng vẫn không chịu nổi sự tấn công của thần long, đứt ra.
Thần long phá một cấm chế, sau đó lập tức biến mất.
Sau khi thần long biến mất, một bóng người xuất hiện trước sợi dây đứt, nhìn lại thì đó là Long Tu.
Lúc này Long Tu không hề dễ chịu. Sắc mặt ông ta trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, ngồi ở dưới đất không ngừng thở dốc, bộ dáng kiệt sức.
Diệp Viêm bên này thấy vậy lập tức bước nhanh tới, rút châm bạc châm cứu cho Long Tu.
Châm đầu tiên vừa châm xong, Long Tu theo bản năng nắm lấy châm trong tay hắn.
Diệp Viêm dừng lại.
Long Tu nghiêm túc nói: “Tôi tự làm”. Nói xong thì ném châm xuống đất, rút nhiều châm bạc trên người ra, đâm từng châm lên người.
Châm bạc vào cơ thể, đan dược vào bụng, khí sắc của Long Tu tốt hơn nhiều.
Vẻ mặt Diệp Viêm bình tĩnh, không hề dao động, đứng bên cạnh yên lặng nhìn Long Tu, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Sau khi kéo dài mười mấy phút, Long Tu đứng lên lại.
“Diệp Viêm à, con đừng để ý, không phải sư phụ không tin con mà là con không hiểu kết cấu cơ thể của sư phụ. Nếu con dùng châm cho sư phụ, e là không cứu được mà còn hại ta, cho nên ta mới không để con châm cứu, hiểu chứ?”.
Long Tu đứng dậy giải thích.
“Đồ đệ châm pháp yếu kém, đương nhiên không thể lọt vào mắt sư phụ, hi vọng sau này sư phụ dạy cho con châm pháp thượng thừa!”.
Long Tu sáng mắt lên.