Diệp Viêm sa sầm mặt, âm thầm siết chặt nắm đấm.
Hắn không ngờ được Lâm Chính lại quay về.
“Diệp Viêm, không phải lần đầu tao và mày giao đấu, sao tao lại không hiểu mày được?”.
Lâm Chính chậm rãi đi tới, bình tĩnh lên tiếng: “Sở dĩ mày tiếp cận Long Tu là vì thân xác của ông ta. Thật ra tao biết mày không rời đi, vì mày biết Long Tu chắc chắn sẽ chết. Mày muốn đợi tao giải quyết xong Long Tu, mày sẽ thuận lợi hấp thu thân xác của ông ta tăng cường thực lực, đúng không?”.
Diệp Viêm nheo mắt, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Xem ra mày hiểu rất rõ về tao!”.
“Cũng không tính là hiểu rõ, tao chỉ biết loại người như mày rất tham, nhưng không phải vì danh lợi mà là vì thực lực. Mày có khát cầu gần như điên cuồng về tu vi thực lực! Khát cầu này có lợi cũng có hại, tao tin mày chắc chắn sẽ mắc bẫy!”.
Lâm Chính nói.
Diệp Viêm hít sâu một hơi, trong con ngươi dâng tràn vẻ bất lực vô tận.
“Xem ra tao định sẵn sẽ thất bại trong tay mày!”.
“Diệp Viêm, giữa tao và mày vốn không có quá nhiều thù oán, nhưng mày thề phải giết tao, tao bất đắc dĩ mới làm vậy. Hơn nữa, tao hiểu mày, dù giữa chúng ta không có thù hận, mày cũng sẽ diệt trừ tao, bởi vì mày không cho phép ai có thiên phú vượt hơn mày!”.
Lâm Chính bình thản nói.
“Không sai”.
Diệp Viêm gật đầu, sau đó lấy châm bạc từ thắt lưng ra, đâm từng cây lên người mình.
“Giữa tao và mày sớm muộn cũng sẽ có một trận chiến sinh tử, chuyện này không thể tránh được. Nhưng tao không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy!”.
“May là tao còn cơ hội! Lâm Chính, mày chưa chắc đã thắng!”.
Nói xong, Diệp Viêm đâm toàn bộ châm bạc trong tay vào thi thể của Long Tu.
Châm bạc cắm ngập vào cơ thể ông ta, sau đó.
Ực!
Ực!
Ực…
Tiếng nuốt quỷ dị vang lên, sau đó thì thấy xác thịt của Long Tu dần dần tan ra, đi dọc theo châm bạc và long lực trên châm bạc vào cơ thể Diệp Viêm.
“Xem ra thủ đoạn mày đoạt lấy thân xác của người khác cũng đã nâng cao! Không tệ! Không tệ! Nhưng chỉ dựa vào thân xác của Long Tu thì e là không có tác dụng gì!”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Dù là vậy, tao cũng chỉ có thể liều một trận!”.
Ánh mắt Diệp Viêm dần trở nên dữ tợn, mắt đỏ lên, ngập tràn vẻ quyết tuyệt.
Hắn biết Lâm Chính sẽ không tha cho hắn, hắn cũng sẽ không tha cho Lâm Chính.
Lần này nhất định phải phân định sinh tử.
Đám người Thu Ngạn sợ đến mức lùi về sau liên tục, ai cũng sởn gai ốc, hai chân run lẩy bẩy…