“Thực lực người này tăng trưởng gấp đôi ở đây, chúng ta không có sức chiến đấu, sao không phải ông tính kế chúng tôi?”.
Long Tiếu nghiến răng, nổi giận hét lên: “Nếu kẻ đó ra tay ở đây, cả Long tộc chúng ta đều tiêu đời. Nếu Long tộc bị diệt, ông sẽ là tội đồ của Long tộc chúng tôi!”.
“Cái gì?”.
Người Long tộc ở xung quanh đều biến sắc, nhìn sang Lâm Chính. Cảm nhận được khí tức đáng sợ tỏa ra từ trên người Lâm Chính, bọn họ đều run sợ, không biết làm sao.
“Luồng sức mạnh này…”.
“Mạnh thật…”.
“Sao lại như vậy?”.
“Vì sao… anh ta lại mạnh như vậy?”.
Bọn họ đều la lên, run lẩy bẩy.
Không chỉ bọn họ cảm nhận như vậy, bản thân Lâm Chính cũng cảm thấy cơ thể đã thay đổi.
Vào giờ phút này, trái tim không ngừng đập giống như đã thức tỉnh thăng hoa.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”.
Lâm Chính nhìn ông Hà hỏi.
Anh tạm thời đã không còn hứng thú với đám người Long tộc ở xung quanh.
Với thủ đoạn của mình hiện nay, giết chết đám người Long Tiếu hoàn toàn không tốn công sức.
Ông Hà nghe xong, hờ hững nhìn về phía Lâm Chính, bình tĩnh hỏi: “Không phải trước kia tôi đã nói rồi sao? Cậu là người kế thừa thần long, trái tim rồng trong cơ thể cậu là quà tặng tốt nhất của thần long. Ở đây, tim rồng của cậu có thể hồi phục, trưởng thành, thực lực của cậu đương nhiên cũng sẽ tăng cao”.
“Người kế thừa thần long?”.
Lâm Chính nhìn hài cốt thần long khổng lồ, nói: “Chẳng lẽ tim của tôi là của thần long này?”.
“Không, tim của cậu không phải của thần long này, mà là của con trai nối dõi thần long này”.
“Con trai nối dõi?”.
“Đúng, cũng chính là con của thần long mà chúng tôi thường nhắc tới”.
Ông Hà nói.
“Cái gì?”.
Người của Long tộc lại hóa đá lần nữa.
Ông Hà nói.