Lâm Chính không dám tin vào mắt mình.
Đại hội này là đại hội mà mình biết sao?
Hay chỉ là trùng hợp?
Anh suy nghĩ một lúc, tiếp tục lật xem sách cổ.
Nhưng Lâm Chính càng đọc, một vài tin tức chưa từng biết cũng dần hiện ra.
Nội tâm của anh trở nên nặng nề hơn, vẻ mặt cũng trở nên khó coi.
“Không ngờ đại hội lại tồn tại lâu như vậy…”.
“Chân long đại nhân, cậu có cách phong ấn không?”.
Ông Hà cẩn thận hỏi.
“Trong cuốn sách này có ghi, tôi sẽ giúp các ông sửa lại phong ấn”.
Lâm Chính thản nhiên nói.
“Thật sao? Cảm ơn chân long đại nhân!”.
Ông Hà vui mừng, lại chắp tay đáp.
Lâm Chính ném cuốn sách cho ông Hà, sau đó đi về phía Long Điện.
Bọn họ không dám đền gần, chỉ có thể nhìn từ xa.
Sương máu đó đáng sợ thế nào ai cũng thấy.
Chẳng lâu sau, Lâm Chính đến gần kết giới mà mọi người đồng tâm hiệp lực tạo thành, nhưng lúc này kết giới đã bắt đầu nứt ra.
Rõ ràng kết giới dày dặn này cũng không chống đỡ được sự ăn mòn của sương máu.
Lâm Chính không lập tức xua tan sương máu mà nhảy vọt lên giữa không trung, sau đó chậm rãi tiến đến gần sương máu.
“Cái gì?”.
“Chân long đại nhân? Cậu làm gì vậy?”.
“Cẩn thận!”.
Mọi người la lên.
Nhóm Cầm Kiếm Nữ vô cùng ngạc nhiên.
Sương máu đáng sợ như vậy, mọi người tránh còn không kịp, thế mà Lâm Chính còn dám đến gần.
Điên rồi sao?
Một giây sau, cảnh tượng còn đáng kinh ngạc hơn xuất hiện.
Lâm Chính đưa tay về phía sương máu.
Không có gì ngoài dự liệu, khoảnh khắc anh chạm tay vào sương máu, ngón tay của anh đã bị ăn mòn.
“Đại nhân…”.
“Đây là… vì sao?”.
Bọn họ không thể tin được.
Lâm Chính không để ý đến bọn họ, chỉ đưa ngón tay bị ăn mòn lên mũi ngửi.
Giây lát sau, vẻ mặt của Lâm Chính cực kỳ khó coi, ánh mắt ngập tràn sự phẫn nộ.
Trong sương máu này đầy mùi máu tanh, nhưng không phải mùi máu tanh bình thường.
Số sương máu này không phải cố ý tạo ra mà là tự nhiên hình thành.
Lối ra vào này không thông tới đại hội, mà là thông tới một nơi bị bỏ hoang.
Sương máu có lẽ là tự nhiên hình thành từ nơi bỏ hoang đó.
Còn nơi bỏ hoang đó hình thành như thế nào… Lâm Chính không dám tưởng tượng nữa.
Anh lùi về sau mấy mét, hít sâu một hơi, sau đó vung tay đánh tới từ xa.
Chẳng lâu sau, Lâm Chính đã nhìn thấy lối ra vào ấy…