Lâm Chính khẳng định thủ đoạn của mình đủ khiến Diệp Viêm không thể hồi sinh, nhưng thân xác của hắn không giống người thường.
Hắn tinh thông thuật cải tạo, thân xác của hắn đã hấp thu dung hợp không biết bao nhiêu cơ thể của cao thủ mạnh mẽ.
Thân xác như vậy rất khó tiêu diệt, hơn nữa cũng khó mục nát, không thì ngày trước Lâm Chính có thế nào cũng phải hủy máu thịt của hắn hoàn toàn.
Bây giờ Lâm Chính đã có sức mạnh Tổ Long, có thể biến cái xác thành tro bụi, cho nên mới bảo Thương Lan Phúc đi xử lý chuyện này.
Thương Lan Phúc tràn đầy tự tin đồng ý.
Đám người Tửu Ngọc hợp tác với anh ta, vấn đề không lớn.
Đợi xử lý xong chuyện ở long mạch dưới lòng đất, Lâm Chính thu dọn chuẩn bị quay về Long Quốc.
Bây giờ việc anh cần làm là tìm Bạch Họa Thủy hỏi chuyện liên quan đến đại hội và Tổ Long.
Nếu ghi chép trên cuốn sách của Tổ Long thật sự là chuyện về đại hội, mọi thứ đều rõ ràng chính xác, vậy Lâm Chính cũng phải chuẩn bị nhân lúc còn sớm.
“Anh Lâm, anh chuẩn bị đi đâu thế?”.
Lâm Chính vừa nói chuyện với Từ Chính xong, chuẩn bị mặc áo khoác ngoài rời khỏi cung điện bên trong núi Thiên Thần, Cầm Kiếm Nữ lập tức tiến tới hỏi.
Thật ra sau khi rời khỏi long mạch dưới lòng đất, Cầm Kiếm Nữ và Mị Mộng đã không còn mục tiêu trong đời sống.
Bọn họ không biết nên làm gì tiếp theo.
Thế gia Cầm Kiếm gió chiều nào theo chiều ấy, muốn lợi dụng Cầm Kiếm Nữ để lấy lòng các thế lực Võ Thần. Cầm Kiếm Nữ hoàn toàn thất vọng về gia tộc, không muốn quay về đó nữa.
Mị Mộng muốn xây dựng lại thế gia Huyết Đao, nhưng bà tổ Huyết Đao đã mất, thế gia Huyết Đao nhân tài ít ỏi, ý muốn xây dựng lại gia tộc cũng không còn lớn mấy.
Thấy Cầm Kiếm Nữ đi tới, Mị Mộng cũng đặt dụng cụ kỳ quái trước mặt xuống, bước nhanh tới.
“Tôi định quay về Long Quốc một chuyến”.
“Làm chuyện gì sao?”.
“Ừ, chuyện rất quan trọng”.
“Anh Lâm, tôi đi cùng anh nhé”.
Cầm Kiếm Nữ vội nói.
“Chuyện này…”.
Lâm Chính sững sờ.
“Anh Lâm yên tâm, chúng tôi sẽ không gây phiền phức cho anh đâu. Chúng tôi chỉ muốn xem sự phồn hoa của thế tục mở mang tầm mắt mà thôi”.
Mị Mộng mỉm cười.
“Vậy sao? Cũng không có vấn đề gì”.
Lâm Chính lặng lẽ gật đầu.
“Tốt quá rồi!”.
Mị Mộng hô lên.
Cầm Kiếm Nữ cũng nở nụ cười, sự buồn bã trên mặt biến mất.
“Hai người thu dọn đi, chiều sẽ có xe đến đón chúng ta”.
Lâm Chính nhún vai nói.
“Được”.
“Chúng tôi cũng chẳng có gì để thu dọn”.
Hai cô gái cười đáp.
Lâm Chính bất đắc dĩ lắc đầu.
Đúng lúc đó, một bóng người đột nhiên chạy ra khỏi đường hầm thông đến long mạch dưới lòng đất.
Đó là Tửu Ngọc.
Ông ta đi vội vã, thở gấp gáp, bộ dạng nhếch nhác.
“Minh chủ! Minh chủ đại nhân! Xảy ra chuyện rồi!”.
Tửu Ngọc run rẩy hét lên.
“Sao rồi?”.
Mị Mộng và Cầm Kiếm Nữ nhìn nhau, cuối cùng cũng quyết định đi theo…