Lâm Chính dặn dò Mã Hải vài câu rồi ngồi lên xe.
Cô gái tóc dài đích thân lái xe.
Chiếc xe ngoành qua vài chỗ rẽ, không biết đang đi về hướng nào.
Lâm Chính cũng không biết đường.
Chiếc xe cứ đi như vậy bảy tám tiếng đồng hồ mới lên tới cao tốc.
"Tô Thành?"
Lâm Chính nhìn biển báo trên đường, đột nhiên sững lại.
Tô Thành là một thành phố lớn của Long Quốc.
Thành phố này vô cùng phát triển, tuyệt đối không thua kém Giang Thành, thậm chí là Yên Kinh.
Chiếc xe đi vào thành phố, cuối cùng dừng lại trước một toà cao ốc.
Lâm Chính ngẩng đầu nhìn tên toà cao ốc.
"Tập đoàn Chính Hạo?"
Lâm Chính lẩm nhẩm.
Tập đoàn Chính Hạo này anh thấy hơi quen quen, nhưng không thể nhớ ra được.
"Chủ tịch Lâm không cần nhìn nữa, cũng không cần sai người đi điều tra. Đây là tập đoàn do Đại hội chúng tôi đích thân rót vốn, không liên quan gì đến Thương Minh. Tập đoàn này do Đại hội trực tiếp chịu trách nhiệm, cũng là một cứ điểm của Đại hội".
Cô gái tóc dài mỉm cười nói.
Lâm Chính im lặng không đáp.
Mấy người họ đi về phía cổng toà cao ốc.
Ở cổng có hai người đàn ông to cao lực lưỡng đang đứng.
Hai người đó một người tóc dài, một người tóc ngắn và đều đeo kính đen.
Khí tức trên người họ toả ra nói cho Lâm Chính biết hai người này hoàn toàn không đơn giản.
Bọn họ không phải là vệ sĩ thông thường.
Hơn nữa cũng không hề giống những cao thủ của Đại hội mà Lâm Chính từng giáp mặt.
Thứ đang luân chuyển trên người họ không phải khí tức bình thường, mà là sức mạnh phi thăng, lại còn là sức mạnh phi thăng vô cùng độc đáo.
Lâm Chính chưa bao giờ thấy loại sức mạnh nào như vậy.
Anh cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
Nhưng chắc chắn sức mạnh của họ cũng không thua kém gì A Hải.
Suy cho cùng, Lâm Chính giờ cũng đã bị nghi ngờ là kẻ giết hại nhóm người A Hải.
Để đối phó với những người như anh, việc sử dụng những cao thủ phi thường là điều đương nhiên.
"Này! Tại sao trưởng lão lại bảo hai người đợi ở đây?"
Cô gái tóc dài liếc nhìn hai người kia, nhếch khóe miệng khẽ cười nói.
"Còn không phải vì nghe được tin Lâm thần y tới sao? Trưởng lão sao có thể sơ suất? Cho nên mới bắt hai chúng tôi tới đây nghênh đón".
Người đàn ông tóc ngắn mỉm cười.
Người đàn ông tóc dài nhìn Lâm Chính, hừ lạnh: "Chẳng qua cũng chỉ có vậy!"
Một câu nói đơn giản nhưng đầy kiêu ngạo.
Lâm Chính khẽ cau mày liếc nhìn người đàn ông tóc dài, chỉ thấy người đàn ông tóc dài đang nhìn mình với ánh mắt khinh thường.
"Lâm tiên sinh, xin đừng giận. Tính cách Trường Phong vốn như vậy, xin hãy lượng thứ!"
Cô gái tóc dài mỉm cười.
"Người này tên Trường Phong?"
"Đúng".
“Vậy anh tên là gì?”
"Ồ, tôi quên chưa giới thiệu, tôi tên Tinh Loan! Xin được Lâm thần y chỉ giáo".
"Tinh Loan? Tên hay lắm!"
Người phụ nữ tóc dài mỉm cười và đẩy cửa căn phòng trong cùng ra.