Sở Tử Minh không ngờ Tô Nhu lại nổi giận, còn kiên quyết cắt đứt việc hợp tác với tập đoàn Tinh Giai.
Đây là phú quý trời cho!
Tô Nhu lại từ chối?
“Chủ tịch Tô, có lẽ lúc trước tôi nói chuyện thiếu suy nghĩ, tôi xin lỗi cô, hi vọng cô có thể cân nhắc về việc hợp tác giữa hai bên!”.
Sở Tử Minh không phải người nóng nảy, trái lại, anh ta rất nhẫn nại.
Chuyện nhỏ không nhịn ắt loạn đại mưu, đây là nguyên tắc sống của Sở Tử Minh.
“Chủ tịch Sở, người anh phải xin lỗi không phải tôi mà là Lâm Chính chồng tôi, anh không tôn trọng anh ấy tức là không tôn trọng tôi!”.
Tô Nhu nghiêm túc nói.
“Được được, tôi xin lỗi Lâm tổng!”.
Sở Tử Minh lộ ra nụ cười chua chát, sau đó cúi mình trước Lâm Chính: “Anh Lâm, trước kia tôi lỡ lời, hi vọng anh không so đo, xin hãy tha thứ cho tôi”.
Lâm Chính nhíu mày.
Đương nhiên anh biết Sở Tử Minh đang nhẫn nhịn.
Nhưng anh không hiểu được.
Người có thân phận địa vị như Sở Tử Minh sao lại nhẫn nại tốt tính với Tô Nhu như vậy?
Mặc dù xu thế phát triển của Quốc tế Duyệt Nhan không tệ, nhờ sự dìu dắt của Thương Minh cũng xem như có danh tiếng ở Long Quốc, nhưng hoàn toàn không thể bì kịp với doanh nghiệp đa quốc gia như Tinh Giai.
Hoàn toàn không đáng để Sở Tử Minh coi trọng như vậy!
Với thế lực của Sở Tử Minh muốn tìm đối tác như Duyệt Nhan không phải chuyện khó.
Chỉ sợ anh ta có mục đích khác!
Là Tiểu Nhu sao?
Nếu dám nhắm vào vợ tôi, e rằng anh đã chọn sai người rồi.
Lâm Chính cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, nhưng bề ngoài lại vô cùng bình tĩnh, nói: “Chủ tịch Sở đã chân thành xin lỗi đương nhiên tôi sẽ không so đo, nhưng hi vọng Chủ tịch Sở có thể chú ý hơn, hợp tác thì đàng hoàng mà hợp tác, nếu anh có tâm tư gì khác, tôi sẽ khiến anh phải hối hận cả đời”.
Sở Tử Minh cười cười nhưng không tiếp lời, mà là lấy một bản kế hoạch từ trong cặp tài liệu ra đưa cho Tô Nhu.
“Chủ tịch Tô, chúng ta vẫn nên bàn chuyện hợp tác. Đây là bản thảo kế hoạch hợp tác do công ty chúng tôi soạn, mời cô xem qua. Nếu cô cảm thấy hợp tác không có vấn đề, quay về tôi sẽ bảo người chỉnh sửa bản thảo này rồi cử người đến đàm phán với công ty các cô”.
“Ồ?”.
Tô Nhu không từ chối.
Dù sao Sở Tử Minh cũng đã hạ thấp mình lắm rồi, anh ta đã xin lỗi Lâm Chính thì cô cũng rất mong được hợp tác.
Cô nhận lấy đọc qua.
Chốc lát sau, trên gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên, chấn động, khó tin.
“Chủ tịch Sở, kế hoạch hợp tác này là thật sao?”.
Tô Nhu ngẩng đầu, khó tin hỏi.
“Phương án về cơ bản là vậy”.
Sở Tử Minh cười nói.
Lâm Chính đưa bản kế hoạch sang: “Chủ tịch Sở, tôi thấy chuyện hợp tác này có thể, anh quay về trước đi!”.