"Không, không, không! Tiểu Nhu, đừng cúp máy, chị đồng ý! Chị đồng ý không phải được rồi sao!"
Người ở đầu bên kia điện thoại hoảng sợ, vội vàng hét lên, cuối cùng cũng chịu đồng ý.
Tô Nhu nghe vậy, nhân cơ hội nói tiếp: “Em đồng ý làm phù dâu vì muốn giúp chị, em cũng không mong được báo đáp hay gì cả. Yêu cầu của em chỉ có vậy thôi, em sẽ đưa chồng em đi cùng. Hơn nữa, em không rõ các nghi thức trong đám cưới của chị như thế nào, nếu có thể phối hợp chắc chắn em sẽ toàn tâm phối hợp. Nhưng nếu có việc gì khiến em khó xử thì em chắc chắn sẽ từ chối. Như vậy chị không có vấn đề gì chứ?"
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề. Than ôi, có phải đám cưới của thổ phỉ đâu mà em phải lo những vấn đề đó. Tiểu Nhu, em cần gì phải cẩn trọng và nhạy cảm như vậy?"
Giọng nói trong điện thoại không khỏi phàn nàn.
"Dù sao em cũng là người đã có gia đình, chuyện gì cũng phải cẩn thận. Nếu không, nếu chồng em biết được, lỡ anh ấy ghen thì sao?"
"Chồng em? Tiểu Nhu, cũng không phải là chị chưa từng nghe nói đến chồng em. Anh ta ghen cái gì cơ chứ? Có tư cách gì để ghen?"
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại có chút khinh thường.
"Chị Yến Tử, chị còn nói như vậy nữa là em sẽ giận đấy!"
Tô Nhu có chút khó chịu.
"Không nói nữa, không nói nữa! Từ nay về sau chị không bao giờ nói như vậy nữa được chưa?"
“Ngày mai mấy giờ cần em qua đó?”
"Năm giờ, dù sao cũng phải trang điểm”.
"Được rồi, đúng năm giờ bọn em sẽ có mặt”.
"Cảm ơn em rất nhiều, Tiểu Nhu. Hẹn gặp em ngày mai”.
Giọng nói trong điện thoại vang lên đầy phấn khích, sau đó nhanh chóng cúp máy.
“Có vẻ như ngày mai em phải dậy sớm rồi”.
Lâm Chính mỉm cười.
"Dù sao ngày mai em cũng không có việc gì, cứ coi như một ngày nghỉ đi vậy".
Tô Nhu nhún vai.
Sau khi hai người ăn xong thì đi bộ về nhà.
Lâm Chính đã lâu không ở nhà.
Mặc dù bây giờ Tô Nhu đã có rất nhiều tiền nhưng cô không mua cho mình một căn nhà lớn hơn mà vẫn sống trong căn nhà cũ.
“Với khả năng tài chính của em hiện tại sao không mua một căn biệt thự để ở?”
Lâm Chính bước vào, cởi áo khoác, ngồi trên ghế sofa mỉm cười.
"Tại sao phải sống trong biệt thự? Rộng như vậy một người ở cũng chẳng có ý nghĩa gì. Anh lại ít khi ở nhà, không biết ở bên ngoài bận làm việc gì nữa”.
Tô Nhu lườm anh một cái, sau đó đi rót một ly nước.
Tô Nhu cũng không có yêu cầu đặc biệt gì với chỗ ở, dù sao cô cũng thường xuyên ở công ty.
“Nhưng căn nhà này không đủ phòng. Buổi tối anh ngủ ở đâu?”
Lâm Chính cười hỏi.
“Lúc nào rồi vẫn còn hỏi câu này?”
Tô Nhu tức giận trợn mắt nhìn anh: "Anh còn có thể ngủ ở đâu nữa? Đương nhiên là trong phòng rồi".
Lâm Chính nghe được câu này thì nhịp thở dồn dập, lập tức hiểu ra điều gì đó.
"Được rồi, em đi tắm trước, anh cũng nhanh chóng thay bộ quần áo bẩn trên người đi".
Lâm Chính giật mình, lập tức chạy vào phòng tắm...