Lâm Chính cả đêm ngủ không ngon, trằn trọc thức đến sáng.
Tô Nhu hình như cũng ngủ không ngon, lúc tỉnh dậy mắt cô hơi đỏ.
"Tiểu Nhu, hôm nay anh còn có việc phải làm, anh đi ra ngoài một lát nhé”.
Lâm Chính mặc quần áo vào, xoa xoa thái dương Tô Nhu.
Ngón tay anh nhẹ nhàng massage cho cô, khiến Tô Nhu cảm thấy phần lớn mệt mỏi đều tan biến.
"Kỹ thuật massage của anh đỉnh thật đấy!"
Tô Nhu khá bất ngờ.
"Em cũng có thể gọi anh là Lâm thần y!"
Lâm Chính mỉm cười.
"Anh mà Lâm thần y cái gì chứ, anh đừng có xúc phạm danh tiếng của người khác!"
Tô Nhu tức giận trợn mắt nhìn anh.
Lâm Chính mỉm cười, không nói gì nữa rồi quay người rời đi.
Sau khi anh xuống dưới nhà, Từ Thiên sớm đã đợi sẵn ở đó.
Lâm Chính lên xe, chiếc xe đi thẳng đến đồn cảnh sát.
Trong nhà xác của đồn cảnh sát, Lâm Chính dễ dàng tìm thấy thi thể Sở Tử Minh.
Lâm Chính lập tức kiểm tra thi thể của Sở Tử Minh.
Một lúc sau, anh đã đưa ra được kết luận.
"Chủ tịch Lâm, tình hình thế nào?"
Từ Thiên thận trọng thì thầm.
"Là bị dìm chết”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nhưng trước khi chết đuối, anh ta đã bất tỉnh do chấn động mạnh ở phần đầu. Có lẽ đã bị đánh ngất, hôn mê sâu, cho dù rơi xuống nước cũng không thể tỉnh lại!"
"Lâm thần y, đây có phải là một vụ án giết người không?"
Cảnh sát bên cạnh hỏi với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Đúng”.
Lâm Chính gật đầu.
“Có vẻ như chúng ta phải thành lập một tổ chuyên án. Đây là một doanh nhân lớn từ tỉnh ngoài tới đây”.
Viên cảnh sát nghe vậy thì cảm thấy khá đau đầu.
"Nếu cần tôi hợp tác điều tra, hãy gọi cho tôi”.
Lâm Chính nói.
"Thật sao? Cảm ơn Lâm thần y rất nhiều!"
Viên cảnh sát nặn ra một nụ cười.
Trên thực tế, trong trường hợp Sở Tử Minh xảy ra chuyện như thế này, Lâm Chính nhất định sẽ bị nghi ngờ.
Dù sao Sở Tử Minh tới Giang Thành làm ăn, anh ta chính là đối thủ của Dương Hoa.
Có điều Lâm Chính tính tình cương trực, cây ngay không sợ chết đứng. Hơn nữa anh căn bản không coi Sở Tử Minh là đối thủ.
Nhưng hiện tại xem ra có kẻ đang muốn tạt gáo nước bẩn này lên người anh.
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Lâm Chính đi thẳng tới xe của Từ Thiên, châm một điếu thuốc.
"Chủ tịch Lâm yên tâm. Tôi và Cung Hỉ Vân sẽ đích thân đi điều tra. Trong vòng ba ngày chúng tôi sẽ cho cậu lời giải thích. Bất kể kẻ nào đã làm ra chuyện này, chúng tôi nhất định không bỏ qua!"
Từ Thiên ngồi vào ghế lái, hơi nghiêng đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Ông không cần làm gì cả”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Cái gì?"
Từ Thiên sửng sốt, cảm thấy vô cùng nghi hoặc, nói: "Chủ tịch Lâm, việc này..."
"Nếu đối phương đã có tính toán từ trước thì đây chắc chắn không phải là chuyện có thể dễ dàng điều tra được. Thay vì mò mẫm điều tra không phương hướng, chi bằng đợi đối phương tự tìm tới ta”.
Lâm Chính nói.
"Đối phương tự tìm tới ta?"
Từ Thiên cảm thấy hết sức khó hiểu.
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Lâm Chính đột nhiên có cuộc gọi đến.
Lâm Chính lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua tên người gọi thì không khỏi sững lại, sau đó vội vàng ấn nút nghe.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có người gõ vào ô cửa kính xe bên cạnh anh...