Thương Lan Phúc điên cuồng gầm lên, sát ý bộc phát lao thẳng về phía tên tóc đỏ.
Sức mạnh phi thăng đáng sợ được giải phóng.
Nhưng trước khi anh ta kịp đến gần, người đàn ông tóc đỏ đã giơ tay và vẫy về phía Thương Lan Phúc.
Vù!
Một luồng lực hỗn độn được giải phóng từ cánh tay người đàn ông tóc đỏ.
Sức mạnh này cực kỳ hung dữ và bí ẩn, người bình thường không thể nhìn thấu.
Nó giống như một cỗ máy nghiền, khi đến gần nó nghiền nát toàn bộ sức mạnh phi thăng của Thương Lan Phúc.
Thương Lan Phúc căn bản còn chưa kịp đến gần người đàn ông tóc đỏ thì đã bị một luồng sức mạnh nóng như lửa đốt bao trùm, toàn thân bị hất văng ra xa.
Sau khi tiếp đất, ngọn lửa bốc cháy ở nhiều nơi trên cơ thể anh ta.
Nhưng đây không phải ngọn lửa bình thường mà là yêu hoả đỏ rực như máu.
Thương Lan Phúc vô cùng đau đớn vì bị ngọn lửa thiêu đốt.
Anh ta điên cuồng lăn lộn và xé rách quần áo đang bốc cháy trên người.
Khi ngọn lửa cuối cùng được dập tắt, phần lớn cơ thể anh ta đã cháy đen, hơi thở hỗn loạn và khó lòng đứng dậy nổi.
Khi những thuộc hạ khác nhìn thấy cảnh này, họ vô cùng khiếp sợ trước thủ đoạn tàn ác của người đàn ông tóc đỏ.
Chiêu thức này trong mắt họ vô cùng đáng sợ!
Đây là chiêu thức mà người bình thường như họ có thể hiểu được sao?
"Đại nhân tha mạng! Xin đại nhân tha mạng!"
"Tất cả chúng tôi đều nghe lời đại nhân! Chúng tôi sẽ làm bất cứ điều gì đại nhân nói!"
"Đại nhân muốn chúng tôi làm gì cũng được!"
"Chỉ cầu xin đại nhân hãy cho chúng tôi một con đường sống!"
Một vài thuộc hạ quỳ trên mặt đất, run rẩy hô lớn, không ngừng cầu xin sự thương xót.
Thương Lan Phúc khó nhọc đứng dậy, nhìn người của mình làm vậy nhưng cũng không hề tức giận.
Anh ta không thể trách những người này.
Rốt cuộc, họ cũng chỉ muốn sống sót.
Trong khoảnh khắc tuyệt vọng như vậy, việc họ đầu hàng để sống sót là điều đương nhiên.
Có điều.
Người đàn ông tóc đỏ dường như không thèm để ý đến những người này.
"Đầu hàng? Sống sót? Bây giờ nói những điều này có muộn quá không?"
Người đàn ông tóc đỏ bình tĩnh nói.
Những người kia nghe vậy thì run lên bần bật, vội vã ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông tóc đỏ, trong mắt là sự kinh hoàng.
Người đàn ông tóc đỏ mặt không cảm xúc, nói: “Lúc trước tôi đã hỏi các người còn có con chuột nhắt nào nữa không. Hình như các người không hề lên tiếng trả lời tôi đúng không? Nếu đã không trả lời tôi, các người có tư cách gì mà cầu xin tha thứ? "
"Thưa đại nhân... thưa đại nhân..."
Một người run rẩy lắp bắp.
Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông tóc đỏ tóm lấy đầu một thuộc hạ và kéo anh ta về phía mình.
"Không! Đừng! Hãy để tôi đi!"
Gã đàn ông tóc đỏ bình tĩnh nói, sau đó dùng sức, điều khiển tất cả các xúc tu kéo những người này về phía mình...