"Người ngoài xem náo nhiệt, người bên trong mới hiểu huyền cơ. Nếu không hiểu y thuật, đương nhiên không thể hiểu được. Chiếu thức này của tôi không phải để tăng thực lực, mà là để giải trừ cấm chế”.
Lâm Chính nhắm mắt lại, khàn giọng nói.
"Giải trừ cấm chế?"
Hỏa Tôn hơi sững lại.
“Chắc anh cũng biết cơ thể con người có nhiều cơ chế tự bảo vệ. Chúng tồn tại nhằm bảo vệ sức khỏe và sự an toàn của cơ thể. Chẳng hạn như hệ thống miễn dịch hay khả năng tự phục hồi của da,..! Đây đều là những cơ chế tự vệ tự nhiên của cơ thể con người!"
"Nhưng đối với một võ giả mà nói, những cơ chế tự bảo vệ này mặc dù rất tốt, nhưng trong đó có một số cơ chế sẽ hạn chế sức mạnh của họ!"
"Mà bây giờ, tôi đang giả trừ tất cả những cơ chế này!"
“Nếu làm theo những gì anh nói thì không phải anh sẽ chết sao?”
Hỏa Tôn hơi nhíu mày.
"Tôi có thể chết, nhưng... các người nhất định sẽ chết trước tôi!"
Lâm Chính chậm rãi mở mắt ra, một đôi mắt đen sâu như vực thẳm không đáy nhìn chằm chằm vào Hỏa Tôn...
Cảm nhận được uy lực toát ra từ Lâm Chính, Hỏa Tôn hai vai như bị hai ngọn núi đè lên, cảm giác vô cùng nặng nề.
Quả là sức mạnh kinh thiên!
Một chiêu thức vô cùng đáng gờm!
Chuyện gì thế này?
Người trước mặt có thể khiến Hoả Tôn hắn cảm thấy như vậy sao?
Hỏa Tôn khó có thể tin được mình cũng có lúc cảm thấy sợ hãi như vậy!
Đồng tử của hắn dường như cũng đang rực cháy.
"Ngông cuồng! Đúng là ngông cuồng! Lâm thần y, tôi biết y thuật của anh phi phàm, cũng biết võ công của anh phi phàm, nhưng anh căn bản không hiểu. Quy luật của thế giới này là thiên biến vạn hoá, không ngừng biến đổi. Anh sẽ không bao giờ biết trong giây tiếp theo có thể xuất hiện một sự tồn tại hùng mạnh hơn anh bao nhiêu lần!
Hoả Tôn lạnh lùng nói.
"Tôi hiểu, hoàn toàn hiểu!"
Lâm Chính trả lời gần như ngay lập tức.
"Vậy tại sao anh còn dám ngạo mạn như vậy?"
Hỏa Tôn cười khẩy.
"Nhưng... không phải con người cũng đang không ngừng tiến bộ sao?"
Lâm Chính không bao giờ chùn bước trước bất cứ cao thủ nào dám thách thức anh về Y Đạo, bất kể bọn họ là ai và đến từ đâu!