"Cô đã ký khế ước, bây giờ người của cô kém cỏi hơn thì bị giết, chúng ta cũng không thể nói gì. Chuyện này nếu truyền đến Đại hội, Đại hội cũng không còn cách nào”.
Kiều Bất Dịch thở dài.
“Vậy nếu tôi giết hết bọn chúng, chẳng phải chuyện này sẽ không truyền ra ngoài sao?”
Thu Tẩm Nhiễm hừ lạnh đáp.
"Cái này...."
Kiều Bất Dịch á khẩu.
Trên thực tế, việc Thu Tẩm Nhiễm muốn bưng bít chuyện này cũng là điều dễ hiểu.
Bình thường Kiều Bất Dịch sẽ không can thiệp vào.
Nhưng tình hình hiện tại thật bất thường.
Quân số của liên minh Thanh Huyền ở đây có tới hàng chục nghìn người hoặc thậm chí là nhiều hơn.
Thu Tẩm Nhiễm có xử lý hết được họ không?
"Thu đại nhân, để bảo vệ mười người của mình mà cô định tàn sát toàn bộ người dân của vực Diệt Vong này sao?"
Lý Vạn Dung bước tới, hạ giọng hỏi.
Thu Tẩm Nhiễm hơi sững lại, nhưng cũng không nói gì.
"Nếu như đối phương không rõ danh tính, chỉ có mười người thì cô có thể giết họ để cứu người của mình. Trong trường hợp đó Đại hội có biết cũng sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng hiện tại việc cô làm lại liên quan đến toàn bộ vực Diệt Vong, chuyện này chắc chắn sẽ không thể bưng bít được. Nếu cô manh động, danh tiếng của Đại hội chắc chắn sẽ bị tổn hại. Để duy trì sự công bằng và tiếng tăm của Đại hội, cô và cả những người ra tay sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc bởi Đại hội. Cô còn hiểu nguyên tắc của Đại hội rõ hơn chúng tôi, cô chắc chắn muốn làm việc này để cứu người của mình sao?”
Lý Uyển Dung nói tiếp.
Dù Lý Uyển Dung và Thu Tẩm Nhiễm cũng chẳng ưa gì nhau, nhưng việc này vô cùng nghiêm trọng, cho nên Lý Uyển Dung vẫn phải đứng ra dàn xếp.
Thu Tẩm Nhiễm lúc này hoàn toàn im lặng.
Thu Tẩm Nhiễm muốn cứu người của Đại hội nên giết vài "con chó con mèo" ở vực Diệt Vong thì người ở bên trên Đại hội chắc chắn sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Nếu không làm như vậy, chuyện Đại hội thua cuộc truyền ra ngoài thì phải làm sao?
Nhưng bây giờ thì khác.
Đây không còn là mạng sống của một vài người nữa, đây là mạng sống của toàn bộ vực Diệt Vong!