“Còn ai ngoài người nhà họ Hoắc nữa”.
“Tôi đoán khả năng cao là Hoắc Hướng Đông, anh ta là con trưởng của nhà họ Hoắc, lẽ ra là người thừa kế chắc rồi, nhưng nghe đâu sau khi Hoắc Kình về nước, Hoắc Hướng Đông liên lục bị ông già mắng vì làm việc sơ suất”.
“Chuyện này liên quan gì đến bọn mình đâu”, Tiêu Định Bân nói đến đây thì chợ nhớ tới cảnh gặp Hoắc Kình ở nhà bếp vào hôm qua, sau khi Triệu Tấn Tây nói Hoắc Kình xảy ra chuyện thì trong bếp có tiếng bát đũa rơi vỡ.
Anh chợt thấy khó chịu một cách kỳ lạ, lẽ nào giữa A Kiều và Hoắc Kình có bí mật gì đó mà người ngoài không biết?
“Haizz, đúng là đáng tiếc!”
Triệu Tấn Tây thờ dài một hơi, Tiêu Định Bân chợt nói: “Cũng có thể chiếc xe hôm qua không phải anh ta lái”.
Trong phòng bếp lại vang lên tiếng động.
Tiêu Định Bân cong khoé môi, thì ra Dư Kiều đang nghe anh và Triệu Tấn Tây nói chuyện.
Cô và Hoắc Kình có dây dưa từ trước, hay mới chỉ bắt đầu từ tối qua?
“Chắc chắn là anh ta lái mà, tài xế cũng chứng thực rồi, bảo tối qua anh ta nói có việc quan trọng cần làm nên không cho tài xế đi cùng”.
Cuối cùng thì Dư Kiều cũng rơi nước mắt.
Hoắc Kình…
Đỗ Thất Nguyệt nằm dưới đất, một bàn chân đàn ông đạp mạnh vào mặt cô ấy.
Giờ chỉ có một Hoắc Hướng Đông con cỏn thì sao có thể tính toán với anh được?