Đến nay cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi, bác Hoắc ở dưới suối vàng chắc đã yên lòng, nhưng không ngờ Hoắc Kình sau bao lần thập tử nhất sinh thì lần này cũng chết rồi.
Dư Kiều ngồi dưới đất rồi lặng lẽ bật khóc.
Trịnh Xuyên ấn điện thoại, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống: “Cậu chủ, A Kiều đang ở bờ sông, hình như còn khóc thì phải… Vâng, chính là nơi mà cậu chủ nhà họ Hoắc gặp nạn…”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu rồi bất ngờ cúp máy.
Trịnh Xuyên không biết mình sai ở đâu, chẳng hiểu vì sao cậu chủ lại nổi giận, lẽ nào là vì A Kiều?
Không không, điều này là không thể nào…
Nhưng cậu chủ bảo anh ta đi theo A Kiều để làm gì?
Cậu chủ đâu rảnh đến mức quan tâm đến hành tung của một đầu bếp trong nhà?
Trịnh Xuyên không dám suy đoán ý tứ của Tiêu Định Bân, đến khi A Kiều rời khỏi bờ sông rồi lên xe buýt, anh ta mới rời đi theo.
Ngày hôm sau.
Tiêu Phượng Nghi và Tiêu Bình Sinh ăn sáng xong thì lên xe ra sân bay.
Tiêu Định Bân đích thân đưa hai người đi.
Khi đi, Tiêu Bình Sinh vẫn không nhịn được mà ngoảnh lại nhìn.
Người nhà của nhà họ Tiêu đều có mặt đông đủ, chỉ thiếu mỗi A Kiều.
Tiêu Phượng Nghi thở phào một hơi rồi vỗ vào tay anh: “Bình Sinh, chúng ta đi thôi!”
Tiêu Bình Sinh bấy giờ mới ngoảnh đi.
Người làm chuyển hành lý lên xe, còn Tiêu Định Bân đứng nói chuyện với Tiêu Phượng Nghi.
Một cô người làm chợt khẽ gọi một tiếng: “Anh Tiêu, A Kiều bảo tôi đưa cho anh cái này”.
Dư Tiêu Tiêu ngồi bên giường của Tiêu Định Bân rồi cầm tay anh khóc lóc.