Dư Kiều thấy bà ta đi ra thì cong miệng nở một nụ cười lạnh.
Dì Lâm và Triệu Cường là một loại người, nói chung là kiểu hổ giấy miệng hùm gan sứa.
Dư Kiều lên xe của Triệu Cường, hắn không thèm nhìn cô lấy một cái mà lái xe rời khỏi biệt thự luôn.
Tiêu Định Bân nghe thấy tiếng xe vang lên trong vườn thì ngoái lại hỏi quản gia: “Ai về đấy?”
Quản gia đi tới gần cửa sổ rồi nhìn xuống dưới, sau đó cười đáp: “Là Triệu Cường đón A Kiều, vừa hay cô ấy đang bị thương, Triệu Cường vừa hay có thể chăm sóc vài hôm…”
Choang, cái gạt tàn đột nhiên bị ném mạnh xuống thảm.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì chủ của nhà này là tôi chứ không phải Triệu Cường”.
Tiêu Định Bân chống tay lên bàn rồi chầm chậm đứng dậy: “A Kiều muốn đi đâu hay làm gì thì cần được tôi đồng ý, ai cho cô ta cái quyền tự tung tự tác như vậy?”
Quản gia vã mồ hôi hột nói: “A Kiều với Triệu Cường sắp cưới mà, dì Lâm bảo với tôi như thế, tôi thấy chuyện này cũng bình thường nên mới đồng ý…”
Tiêu Định Bân hướng đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía quản gia: “Xem ra nhà họ Tiêu không chứa được một người độ lượng như ông rồi”.
“Cậu chủ…”
“Ông về đi, ở đây không cần đến ông nữa”.
“Cậu chủ, là lỗi của tôi, tôi không nên tự quyết như vậy, giờ tôi sẽ gọi cho Triệu Cường bảo cậu ta đưa Dư Kiều về đây ngay…”
“Ông có lỗi, dì Lâm cũng có lỗi, A Kiều cũng không ngoại lệ, nhưng ông và dì Lâm không coi tôi ra gì, đúng là đáng chết!”
“Vâng, chúng tôi đáng chết, cậu đừng giận mà ảnh hưởng đến sức khoẻ…”
“Ông và dì Lâm mỗi người bị phạt mười roi, còn A Kiều thì bắt cô ta quỳ ở dưới”.
Anh vốn đã sắp khoẻ lại rồi, nhưng giờ lại thành một người mù cần được chăm sóc cả 24 tiếng đồng hồ, so ra còn kém hơn cả ngày trước.