Đàn ông không từng trải qua việc mang thai mười tháng nên sự yêu thương ban đầu của họ được tạo thành từ tình cảm đối với người mẹ. Nếu anh không thèm để ý tới Dư Tiêu Tiêu, không thích cô ta, anh cũng không yêu thương đứa nhỏ trong bụng cô ta, không mong đợi đứa con chào đời từ bụng cô ta.
Tiêu Định Bân từ từ nhắm mắt lại, nói với người hầu kế bên: “Nếu trời mưa thì chuẩn bị xe, tôi đi đón Tiêu Tiêu”.
Người hầu không khỏi nở nụ cười: “Vâng cậu chủ!”
Dư Kiều chỉ cảm thấy đau quá, cơn đau đớn thấu tận tâm can không ngừng truyền tới khiến cô chỉ muốn chết quách ngay lúc này.
Xe lao nhanh trên đường núi, chạy từ chùa Phổ Tế tới bệnh viện tư mà Dư Tiêu Tiêu đã bao trước, phải tốn một tiếng đi xe, nhà họ Dư gần nhất thì cũng cách nửa giờ.
Nhưng có vẻ Dư Kiều sắp không chịu nổi nữa rồi, cô đã không rên nổi nữa, cơn đau cực hạn khiến cô vô thức cắn rách môi chảy máu, cứ ngất đi rồi lại bị dì Lâm trong đám người nhéo tỉnh.
“Cô chủ, xem ra con ả này phải sinh mổ thôi...”, dì Lâm lau mồ hôi trên trán, khẽ nói với Dư Tiêu Tiêu: “Khung xương Dư Kiều nhỏ, tôi nghi đang mang thai đôi, sinh cũng khó hơn...”
“Mau lên đi!”, Dư Tiêu Tiêu quát Triệu Cường.
“Cô chủ, không nhanh hơn được, đây là đường núi, rất nguy hiểm...”
Dư Kiều đang mơ màng chợt cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn một chút, cô sắp chết rồi sao, nếu cứ chết thế này thì coi như giải thoát. Chỉ là... cô có lỗi với Tô Tẩm, có lỗi với con...
“Là con trai à...”, Dư Tiêu Tiêu run giọng hỏi, dì Lâm bế đứa nhỏ lên: “Vâng, là con trai...”