Nghĩ đến đây, Dư Kiều không biết có nên vui khi em bé trong bụng mình là con gái hay không.
Vì thế, hai mẹ con cô mới có được cuộc sống êm đềm và hạnh phúc ở Thuỵ Sỹ.
Cô cất chiếc hộp xuống chỗ sâu nhất trong ngăn kéo rồi nghĩ từ nay trở đi, cô sẽ không mở nó ra nữa, thời gian sẽ giúp cô bớt nhớ anh đi thôi.
…
Bốn năm sau.
Nhà họ Tiêu ở kinh đô.
Tiếng bát vỡ vang lên như mọi ngày, cùng với đó còn có tiếng quát tháo của phụ nữ: “Định Bân, anh chê em bị què nên mới không dẫn em đến bữa tiệc từ thiện hôm đó đúng không?”
Hai người đàn ông một lớn, một nhỏ vẫn bình thản ngồi trên bàn ăn, còn Dư Tiêu Tiêu đã hất đổ hết bát đĩa. Sau một hồi khóc lóc, cô ta lảo đảo đi tới cạnh Tiêu Định Bân, sau đó ôm tay anh khóc lớn: “Định Bân… anh có biết là em sợ thế nào không? Em là vợ anh, là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng…”
“Tiêu Tiêu, anh không muốn nhắc lại câu này nữa đâu. Anh không chê gì em cả, em là vợ anh, chuyện này không ai thay đổi được”.
“Thế tại sao tiệc từ thiện tối qua, anh không cho em đi cùng, mà lại dẫn người phụ nữ tên là Lâm Gia Di đi?”, Dư Tiêu Tiêu bám chặt lấy góc áo anh, đáy mắt hiện lên vẻ điên cuồng.
“Lâm Gia Di là người phụ trách của hội tự thiện, đương nhiên phải tham gia tiệc tối qua rồi”.
“Được rồi, thế sao anh cho em đi cùng bữa tiệc mừng thọ của ông Từ vào tuần trước?”
“Chính em bảo không muốn đi mà”.
Tiêu Định Bân tao nhã cầm khăn giấy lên lau miệng, sau đó đứng dậy, mặc kệ đống bừa bộn dưới đất rồi bỏ đi luôn.