Trong lòng cậu bé lại nghĩ rằng, thì ra người lớn cũng có lúc yếu đuối như vậy.
Xem ra, trưởng thành cũng không hẳn là chuyện tốt.
Đến trước cổng trường học của Tiêu Dự An, Tiêu Định Bân cầm tay con trai xuống xe, dắt cậu bé vào cổng trường.
Cô giáo trẻ tuổi xinh đẹp có hơi e thẹn, thậm chí không dám nhìn thẳng vào anh, trìu mến gọi tên Tiêu Dự An, muốn ôm lấy cậu bé nhưng Tiêu Dự An chỉ lạnh lùng khoác cặp sách, trực tiếp né tránh cô ta rồi đi thẳng vào trường.
“Thật ngại quá, đứa trẻ này từ nhỏ đã như vậy, mong cô thông cảm”. Tiêu Định Bân thở dài trong lòng, nói với cô giáo.
“Không sao đâu anh Tiêu, Dự An tuy ít nói nhưng thằng bé rất thông minh và nghe lời, chúng tôi đều rất yêu quý thằng bé”.
Cũng phải, ai mà không yêu thích cậu bé được cơ chứ: không phá phách, không gây gổ với các bạn học khác, vừa thông minh vừa trầm tĩnh, còn là đích tôn của nhà họ Tiêu, đặc biệt là vẻ ngoài trông rất đáng yêu, ai gặp cũng muốn nựng má cậu, tuy nhiên trước giờ chưa ai có thể làm được điều này.
Nhìn Tiêu Định Bân rời đi, vài cô giáo trẻ tuổi đứng ở cổng trường đón tiếp học sinh đều thẹn thùng và phấn khích, Tiêu Dự An đã đi nhà trẻ được một năm, bọn họ vẫn chưa thể thích ứng trước người cha đẹp trai đến mức người khác không dám trực tiếp nhìn thẳng của cậu bé.
Không biết bà Tiêu phải đẹp đến mức nào mới được gả cho cậu Tiêu, còn sinh được một đứa con trai ưu tú đến vậy.
Nghe đồn cậu Tiêu rất yêu thương vợ mình, vì sức khoẻ mợ Tiêu không được tốt, mấy năm qua đều ru rú trong nhà, nhưng cậu Tiêu vẫn một mực chung thủy, không ra ngoài lăng nhăng gì cả, kết hôn được bốn năm vẫn ngày ngày về nhà, không qua đêm ở bên ngoài.
Đúng là mỗi người một số phận, không thể ghen tị.
Dư Kiều hơi ngạc nhiên, thời gian bốn năm thoắt cái đã trôi qua, anh đã kết hôn, có vợ đẹp con ngoan, còn cô, không chỉ hoàn thành việc học ở nước ngoài mà cũng đã có sự nghiệp mình mong muốn.