“Sao mắt cậu lại to thế, giống vòng tay mã não đen của mẹ tôi…”
“Cô Lý, sao bây giờ bạn ấy mới đến lớp bọn em, sao bạn ấy không ở lớp Mầm?”
“Được rồi, các bạn nhỏ im lặng nào, chúng ta còn phải học nữa, mọi người có vấn đề gì thì tan học lại hỏi bạn Tô Nhất Niệm được không?”
“Vâng…”
“Tô Nhất Niệm, em tạm thời ngồi cùng với bạn Tiêu Dự An nhé”.
Hiện giờ lớp Bưởi có hai mươi mốt bạn nhỏ, chỉ có Tiêu Dự An là ngồi một mình.
Cô Lý dẫn Tô Nhất Niệm đến cạnh bàn Tiêu Dự An, lúc này Tiêu Dự An mới ngẩng đầu lên nhìn Tô Nhất Niệm.
Tô Nhất Niệm cũng mở to đôi mắt xinh đẹp của mình tò mò nhìn cậu bé.
Tiêu Dự An nhìn cô bé một cái, sau đó dời mắt đi.
“Tiêu Dự An, đây là bạn mới của lớp chúng ta, em phải giúp đỡ bạn nhiều hơn nhé, được không?”
Tiêu Dự An vẫn lạnh lùng không cảm xúc như trước, cô Lý như đã quen với vẻ mặt này của cậu bèn kéo Tô Nhất Niệm ngồi xuống, sau đó dặn dò vài câu rồi rời đi.
Trên bục giảng, giáo viên tiếp tục giảng bài.
Các bạn nhỏ khác đều rất nghiêm túc, đồng thanh trả lời câu hỏi của giáo viên.
Mà Tiêu Dự An lại cầm một cây bút, thi thoảng nghịch ngợm viết vài chữ lên vở tập việt
Tô Nhất Niệm lặng lẽ lấy viên socola mà hiệu trưởng tặng cho từ trong cặp ra, cô bé khẽ khàng xé vỏ ngoài, đang định bỏ vào miệng chợt nghĩ đến gì đó, cô bé liếc nhìn bạn cùng bàn xinh như thiên sứ bên cạnh, cuối cùng đau lòng bẻ đôi thanh socola, lén đưa sang cho bạn cùng bàn.
Bây giờ thế mà lại cố chấp nhét món ngọt mà cậu bé ghét nhất vào miệng cậu.