“Thế hôm nay cậu về nhà tớ đi, tớ bảo mẹ nấu cơm cho bọn mình ăn”.
Tiêu Dự An nhìn Tô Nhất Niệm: “Không được, cậu là con gái, sao lại chủ động mời bạn trai đến nhà như thế, đúng là không cẩn thận chút nào!”
“Cậu…”
“Nhưng nể tình cậu mời rất nhiệt tình nên tớ đồng ý”.
Tô Nhất Niệm: “…”
Sao Tiêu Dự An biết cô bé mời nhiệt tình chứ?
…
“Sếp, bộ phim tuyên truyền quảng trường Phong Vi đã khởi quay rồi, nam nữ chính đều là các ngôi sao nổi tiếng nhất của Tiêu Thị, tất cả các dự án đều đang tiến triển, nhưng ca khúc chủ đề quan trọng nhất thì vẫn chưa chọn được ca sĩ”.
Với một bộ phim nổi tiếng mà nói thì ca khúc chủ đều là vô cùng quan trọng. Ví dụ như năm trước có một bộ tiên hiệp rất nổi, ca khúc chủ đề được phát khắp mọi nơi, làm gì có thanh niên nào chưa nghe vài lần?
Còn có một công ty thuốc cũng từng làm một đoạn nhạc quảng cáo, đây là một ví dụ kinh điển, khi đoạn quảng cáo được phát đã nổi tiếng ngay, đồng thời giúp công ty ấy có chỗ đứng vững trong ngành.
Nếu Tiêu Thị muốn bộ phim của mình nổi lên thì phải thật coi trọng ca khúc chủ đề.
“Chưa tìm được người thích hợp à?”
“Vốn định mời giáo sư Lâm Mỹ Hoa của học viện âm nhạc, nhưng giáo sư với tổng đạo diễn lại có xích mích với nhau…”
Lần này, công ty họ đã mời một đạo diễn nổi tiếng trong nước là Từ Hải Bình. Trước khi quay, Tiêu Định Bân đã đồng ý cho Từ Hải Bình quyền quyết định mọi khâu trong quá trình quay.
Dư Tiêu Tiêu nhẹ nhàng nói, không chờ Tiêu Định Bân đồng ý đã nói tiếp: “Lâu rồi nhà mình không ra ngoài ăn, tối nay chúng ta dẫn Dự An ra ngoài ăn tối được không? Đến quán Tây lần trước ấy, em nhớ Dự An rất thích món bò ở đó”.