Hạ Nghênh vừa dứt lời thì tiện tay cầm ly nước trước mặt trực tiếp hất vào mặt Lâm Gia Nam, mà hai đồng bọn của cô ta cũng tiến lên theo, một người kéo tóc Lâm Gia Nam, một người nâng tay tát một cái.
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến mấy người trong phòng làm việc đều ngây người, đến khi phản ứng lại thì Lâm Gia Nam đã bị tát hai cái, nửa bên mặt đã sưng phù.
Lâm Gia Nam như đã bị đánh đến ngây dại, ngay cả đánh trả cũng không biết, nhưng lúc này, cô ấy muốn đánh trả cũng không thể, một mình cô ấy cũng không đánh lại ba người bọn họ.
“Các cô làm gì vậy, sao có thể ra tay đánh người như vậy!”. Mấy giáo viên lập tức xông lên muốn bảo vệ Lâm Gia Nam.
Dư Tiêu Tiêu nãy giờ vẫn đứng trước cửa không nói tiếng nào lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Chúng tôi đánh kẻ thứ ba vô liêm sỉ, là loại dụ dỗ chồng người khác, không được sao?”
“Cô nói ai vô liêm sỉ? Ai dụ dỗ chồng người khác?”. Lâm Gia Nam tức giận cả người run rẩy, môi mấp máy không ngừng, cô ấy nâng tay che mặt, hung hăng nhìn Dư Tiêu Tiêu: “Cô nói rõ ràng cho tôi đi!”
“Nói rõ ràng? Cô xứng sao! Hạ Nghênh, đánh tiếp cho tớ, đánh chết thì một mình Dư Tiêu Tiêu này chịu trách nhiệm!”
Dư Tiêu Tiêu cười lạnh, dứt khoát lấy điện thoại ra quay lại: “Cô Lâm, dám làm thì phải dám chịu chứ, đừng có làm gái điếm còn muốn lập đền thờ!”
Chu Man Quân một lòng muốn giành được ca khúc quảng cáo “Lời của gió” này, thế nên đối với chuyện giáo sư Triệu đề cử cô ta và Tô Kiều, trong lòng cô ta có phần không vui.