Tiếng khóc nức nở của Dư Tiêu Tiêu ngừng lại: “Định Bân…”
“Từ bây giờ trở đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ở sơn trang Hoa Nguyệt Sơn nữa”.
“Định Bân!”, Dư Tiêu Tiêu khàn giọng thét lên, lảo đảo chạy ra: “Định Bân, anh không cần em nữa sao?”
Cô ta khóc lóc hai mắt sưng phù, tóc tai rối bù, không còn dáng vẻ và thái độ như ngày trước.
Hai tay cô ta nắm chặt góc áo Tiêu Định Bân, ngẩng mặt nhìn anh, vẻ mặt đau khổ: “Định Bân, em không phải cố ý, Dự An là con em, là cốt nhục em sinh ra, sao em nỡ làm hại nó?”
Tiêu Định Bân chậm rãi lùi một bước, Dư Tiêu Tiêu lảo đảo đuổi theo: “Định Bân… Hôm nay lúc ở trường cô Lâm kia, anh không cho em chút thể diện gì ở trước mặt mấy người Hạ Nghênh, thực sự trong lòng em rất buồn, em đợi Dự An quay về, muốn ôm thằng bé, nhưng thằng bé lại trực tiếp tránh né… Định Bân, anh là chồng em nhưng không bảo vệ em, xa lạ với em, thằng bé là con em, nhưng không chịu cho em ôm, lòng em thực sự rất khó chịu…”
Dư Tiêu Tiêu chỉ vào tim mình, nước mắt chậm rãi rơi xuống: “Bốn năm nay, rốt cuộc em đã sống thế nào vậy, Định Bân… Mọi người đều nghĩ em là kẻ điên, nhưng tại sao em lại trở thành như vậy?”
“Chỉ là vì Dự An không chịu gần gũi với cô nên cô đã đẩy ngã thằng bé, muốn bóp chết nó? Lúc cô làm hại thằng bé, có nghĩ đến bản thân cô là mẹ nó không? Dư Tiêu Tiêu, đừng nói gì nữa, bốn năm nay, tôi biết cô tủi thân, cô khó chịu, nhưng Dự An trời sinh là như vậy, chúng ta không thể thay đổi nó, chỉ có thể làm quen với thằng bé…”
“Đúng vậy, Dự An chịu gần gũi với anh, đương nhiên anh không sao cả, ít nhất thằng bó còn chịu để anh ôm, còn gọi anh là bố, còn em thì sao? Khi gần một tuổi, ngay cả một tiếng mẹ mà thằng bé cũng chẳng chịu gọi…”. Dư Tiêu Tiêu cười nhạt: “Mẹ ruột thì thế nào chứ, căn bản thằng bé đó là một kẻ vô ơn mà!”
Tiêu Định Bân nhìn cô ta chằm chằm, sau đó quay người đi ra ngoài.
Bây giờ nhớ lại, hơn phân nửa thời gian cô nhìn thấy anh là đều sợ hãi hoảng hốt, cũng có những lúc, đáy mắt cô toát ra tia bi thương khó nói nên lời.