“Đồ yêu quái, không nhìn lại cái mặt mình đi, để tôi xem có ai thèm ngủ với cô chứ…”
“Đúng là làm mất thể diện của bố mẹ, nếu tôi là cô thì đã đập đầu tự tử rồi…”
Chị Ngô chỉ vào mặt Dư Kiều rồi mắng nhiếc không ngừng.
Cách đó không xa có một giọng nói uy nghiêm già nua vang lên: “Từ khi nào nhà họ Tiêu lại nuôi một lũ khốn không tuân theo quy củ như các người vậy hả!”
Chị Ngô ngẩn ra, sau đó quay đầu nhìn thấy một bà lão tóc bạc trắng đang ngồi trên chiếc xe lăn dưới gốc cây.
Phía sau bà ấy còn có một người thanh niên anh tuấn mặc áo trắng quần đen.
Người đàn ông có gương mặt tuấn tú, nhưng ánh mắt lại hơi lạnh lùng, anh ấy không nhìn bất kỳ ai mà chỉ chắm chú vào mỗi Dư Kiều.
Chị Ngô chưa từng gặp hai người này, nhưng vẫn có thể đoán được họ là người mà chị ta không thể chọc vào.
“Bình Sinh, đẩy bà tới đó”, bà lão lại lên tiếng, Tiêu Bình Sinh vâng lời đẩy chiếc xe lăn về phía Dư Kiều.
“Xin hỏi, bà tìm ai ạ?”, chị Ngô mỉm cười hỏi.
Bà lão hừ lạnh một tiếng: “Loại như cô đủ tư cách hỏi tôi điều đó à?”
“Này bà, bà ăn nói kiểu gì thế hả, thấy bà già cả nên tôi mới khách sáo với bà đấy…”
Chị Ngô bĩu môi nói.
Nhưng chị ta còn chưa nói hết câu thì đã bị bà lão tát cho một cái vào mặt.
“Bà…”
“Bà cái gì mà bà!”
“Sao bà lại đánh người hả?”
“Tôi đánh cô đấy thì sao?”, bà lão cười lạnh một tiếng rồi lại giáng thêm mấy cái bạt tai nữa, nửa mặt của chị Ngô đã sưng phù.
Bà lão này trông có vẻ đã lớn tuổi, đã thế còn ngồi xe lăn, nhưng không ngờ vẫn khoẻ như vậy.
Bà lão đã có tuổi, lâu nay không còn thích quản sự đời nữa, không rõ hôm nay làm sao mà lại ra mặt giúp cô gái này.