Tổ Tẩm chỉ nhắc chuyện này đúng một lần với Dư Kiều, bà hỏi cô có thích anh Hoắc Kình không.
Khi ấy, Dư Kiều còn ngây thơ, Hoắc Kình lại vừa đẹp trai vừa đối xử tốt với cô nên đương nhiên là cô thích rồi.
Tô Tẩm đưa miếng ngọc bội cho cô xem, sau đó còn đùa là kiếm chồng cho cô trước.
Lúc đó, Dư Kiều thấy thú vị nên ngắm nghía miếng ngọc bội thật kỹ và chơi mấy ngày liền, nhưng vì còn nhỏ nên chẳng mấy cô đã quên chuyện đó.
Sau này, ông bà ngoại xảy ra chuyện rồi qua đời, Dư Văn Xương đã cướp đi mọi thứ của nhà họ Tô, còn cô và mẹ thì bị đuổi về quê.
Còn phía Hoắc Kình thì chẳng có chút tin tức nào.
Về sau, tự nhiên nhà họ Hoắc cho người đến đòi miếng ngọc bội về.
Tô Tẩm đã buồn phiền mấy ngày vì chuyện đó, bà còn tự mắng mình có mắt như mù rồi sau đó không bao giờ nhắc đến mẹ con Hoắc Kình nữa.
Dư Kiều cũng dần quên chuyện đó đi.
Đến nay, một chút ký ức nhỏ nhoi lại được người ta gợi lên, những mẩu chuyện xưa như mũi dao đâm vào tim cô, mà cô khó có thể trút trút bỏ được.
Dư Kiều dần có vẻ lạnh lùng trong đáy mắt, cô nhìn Hoắc Kình chằm chằm rồi quay người bỏ đi.
Thật ra cô cũng không có tư cách bắt mẹ con Hoắc Kình phải dính lấy mình, nhưng kiểu người thấy khó không giúp như vậy thì cô cũng không muốn qua lại.
“A Kiều…”
Hoắc Kình thấy cô định bỏ đi thì cuống lên, sau đó chạy tới nắm lấy tay cô: “A Kiều, em nhớ ra anh rồi đúng không?”
Dư Kiều cắn chặt răng rồi ra sức hất tay anh ta ra.
Nhưng Hoắc Kình càng nắm tay cô chặt hơn: “A Kiều, chúng ta đã hơn chục năm không gặp, em thật lòng muốn đối xử như thế với anh à?”
Dư Kiều tức đến mức toàn thân run lên, anh ta dựa vào đâu mà nói vậy chứ? Mà anh ta có tư cách gì nào?
Dư Kiều dần trở nên yên tĩnh.