Hoắc Kình siết chặt tờ giấy trong tay, nắm chặt lấy đôi bờ vai mảnh mai của cô.
“Lúc em chín tuổi, bác Tô đã hứa gả em cho anh rồi. Trong lòng anh, em đã là người của Hoắc Kình này, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành vợ của anh, từ trước đến giờ ,suy nghĩ này chưa từng thay đổi. Cho dù em thích ai, dù là ông trời, Hoắc Kình này cũng sẽ cướp em về…”
Dư Kiều lắc đầu, vội vã lấy giấy bút ra muốn viết gì đó.
Hoắc Kình lại đè tay cô xuống, anh ta cười với cô, người đàn ông này trời sinh đã toát ra vẻ tà khí, nụ cười này lại càng khiến anh ta trở nên tà ác.
Anh ta hơi cúi đầu xuống sán lại gần cô.
Dư Kiều ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người anh ta, mùi hương đó khác hẳn với mùi nước hoa nam mà người khác thường dùng, toát ra vẻ tà ác mê hoặc lòng người.
“A Kiều!”, anh ta nhanh chóng hôn lên trán cô: “Cả đời này em đều chỉ có thể là người của Hoắc Kình anh thôi”.
Mọi chuyện xảy ra vào đêm nay có hơi vượt qua phạm vi chịu đựng của cô.
Cô có thể cảm nhận được Hoắc Kình không còn là người con riêng trầm mặc ít nói năm nào của nhà họ Hoắc nữa.
Anh ta thay đổi quá nhiều, vừa sâu xa khó hiểu, vừa khiến người khác thấy sợ hãi.
Không biết tại sao, có lẽ vì tình bạn trước kia của hai người mẹ nên khi Hoắc Kình xuất hiện, Dư Kiều vô thức lại thấy hơi bất an.
Cô có một dự cảm là dù Hoắc Kình biến thành người thế nào thì anh ta vẫn mãi là người anh chiều chuộng và bảo vệ cô của năm nào.
“Dư Kiều”.
Đột nhiên có tiếng gọi vang lên ở phía sau, Dư Kiều ngoảnh lại.
Có hai cô gái nhìn cô chằm chằm: “Không phải cô đang quen với học trưởng Tống Vấn à? Tại sao còn lén lút qua lại với người đàn ông khác sau lưng anh ấy, cô có biết xấu hổ không hả?”
Dư Kiều chẳng buồn giải thích với họ mà quay người định bỏ đi.
Một cô gái để tóc dài trong số đó đã kéo tay cô lại: “Cô còn giả vờ giả vịt à? Chúng tôi đang nói chuyện với cô đấy, điếc hử?”, Dư Kiều ngước lên nhìn họ, sau đó hất tay cô gái kia ra rồi bước tiếp.
Hai cô gái kia không đuổi theo cô nữa mà đứng tại chỗ nói kháy.