Dư Kiều vẫn đeo khăn che mặt rồi vội vàng chạy vào bếp.
“A Kiều, bà cụ muốn ăn cá diệp hồng, cô mau rửa tay rồi vào nấu đi”.
Dư Kiều đứng trong phòng khách rồi vô thức liếc nhìn Tiêu Phượng Nghi.
Vẻ mặt Tiêu Định Bân vẫn lạnh nhạt như cũ, ánh mắt không buồn nhìn cô.
Dư Tiêu Tiêu dựa trước vào trước ngực bà Tiêu, tự tay lột vỏ nho cho bà.
Người đàn ông với đôi mắt đào hoa lại khẽ nhếch miệng cười tựa như không, thờ ơ nhìn cô.
Dư Kiều vội dời tầm mắt, bước nhanh vào phòng bếp.
Cô quen tay giết cá lóc, cắt từng đường trên thân cá, sau đó lại đem đi ướp.
Hà Thúy đứng bên cạnh, ánh mắt sắc như dao nhìn Dư Kiều.
Con khốn này, nếu hôm nay lại được chú ý, sợ là việc trong bếp này về sau sẽ rơi vào tay cô ta mất, bà Tiêu sẽ ở lại đây khá lâu.
Mấy hôm trước, lúc ở sân sau, bà cụ vẫn còn ra mặt giúp Dư Kiều, vì thế Tiêu Định Bân nhốt người chị họ đang trông coi việc sân vườn của cô ta ở phòng dưới ba ngày ba đêm, sau đó đuổi ra khỏi nhà họ Tiêu.
Hà Thúy nghĩ đến đây lại căm hận nghiến răng, nhưng không ngờ hôm nay con khốn này lại đến phòng bếp giành việc.
Dư Kiều căn bản không quan tâm đến Hà Thúy, ướp cá xong, cô lấy cái giỏ nhỏ đi vào vườn hái hoa.
Hà Thúy nhìn bóng lưng cô rời đi, cuối cùng vẫn dùng sức cắn răng cắn lợi, hạ quyết tâm.
Khó khăn lắm cô ta mới mong được thím Lý chết, cô ta nghĩ mình sẽ quản lý việc bếp núc nhà chính nên tuyệt đối không thể bị Dư Kiều cướp đi được!
Dư Kiều vừa rời khỏi nhà chính, Tiêu Bình Sinh lấy cớ ra ngoài hít thở không khí cho thoáng.
Dư Tiêu Tiêu vẫn đang vắt hết óc nói chuyện với Tiêu Phượng Nghi, Tiêu Định Bân đang xem tạp chí chợt ngẩng đầu nhìn Tiêu Bình Sinh rời khỏi phòng.
Dư Kiều tập trung hái hoa tươi, ngay cả việc có người lại gần cũng không phát hiện.
“Bác sĩ nói thế nào? Cô là con gái, trên mặt để lại sẹo không tốt đâu”.