Tiêu Định Bân nhìn về phía bếp rồi gọi: “A Kiều!”
Dư Kiều vội vàng lau tay rồi đi ra.
Tiêu Định Bân hất cằm về phía chiếc đĩa rỗng không ở phía trước rồi nói: “Cô nấu thêm một phần món này đi”.
Rõ ràng anh đang làm khó Dư Kiều, nhưng Dư Tiêu Tiêu lại thấy nghèn nghẹn.
Tiêu Định Bân luôn cư xử với cô ta rất nhã nhặn, thậm chí còn hơi khách sáo…
Nhưng khi ở trước mặt Tiêu Phượng Nghi thì lại rất hoạt bát, còn khi có Dư Kiều thì còn hơi giở tính trẻ con.
Dư Tiêu Tiêu thật sự không muốn thấy Dư Kiều lởn vởn trước mặt mình nữa, không biết tại sao rõ ràng mặt Dư Kiều đã bị huỷ dung nhưng cô ta vẫn thấy cô như một quả bom hẹn giờ vậy.
Dư Kiều đi tới cạnh bàn ăn rồi cầm cái đĩa ấy đi nhưng Tiêu Phượng Nghi lại giữ tay cô lại: “Cháu cứ kệ nó, bận rộn cả ngày rồi, mau đi nghỉ đi, đừng nấu nữa”.
Dư Kiều khẽ lắc đầu.
“Cháu nhìn cháu đi, doạ cho con bé sợ tới mức nào rồi? Địa chủ phong kiến ngày xưa cũng không hành tá điền như cháu đâu”, Tiêu Phượng Nghi nhìn Tiêu Định Bân với vẻ hơi bất mãn.
Tiêu Bình Sinh đặt đũa xuống, sau đó lau tay rồi đứng dậy nói: “Con đi học nấu món này với A Kiều, con thấy mẹ cũng thích ăn, khi nào ra nước ngoài rồi thì con vẫn có thể nấu cho mẹ”.
Tiêu Định Bân nhìn Tiêu Bình Sinh rồi chợt nói: “Thôi, tôi không muốn ăn nữa, A Kiều, cô đi lấy thêm canh cho tôi”.
Dư Tiêu Tiêu cảm thấy ghen tức nên cười nói: “Định Bân, để em lấy cho anh”.
Nhưng Tiêu Định Bân lại cản cô ta lại: “Em đâu cần làm những việc này, để A Kiều làm”.
Dư Kiều nghe xong thì mím môi, lòng đau như bị kim châm.
Trong mắt Tiêu Định Bân, cô chỉ là một người giúp việc thấp kém, còn Dư Tiêu Tiêu thì được anh cưng nựng, không cần nhúng tay vào bất cứ việc gì.
Chứ cô thì…
Tiêu Phượng Nghi nhìn một cái cũng nhíu mày: “Bình Sinh, đi lấy thuốc đến đây, bôi cho A Kiều”.