Đôi mắt Hoắc Kình tối sầm, mấy năm nay, không biết dì Tô và Dư Kiều đã phải chịu bao nhiêu khổ cực và tủi hổ.
“Thưa cậu chủ, kết quả điều tra mà cậu cần đều ở đây”.
“Tiếp tục điều tra tung tích của dì Tô”.
“Vâng”.
Hoắc Kình đứng dậy, vận động vai gáy một chút, liền quay sang nói với trợ lý: “Đi chuẩn bị một chút quà, tôi muốn đến nhà họ Dư”.
Nhà họ Dư.
Dư Văn Xương nhìn Hoắc Kình trước mặt, phải mất một lúc mới nhận ra đối phương, ông ta cười nói: “Hóa ra là cháu, chú gặp qua cháu hồi bé, giờ trông khác quá nhỉ…”
Hoắc Kình của hôm nay không còn là Hoắc Kình - đứa con ngoài giá thú thân phận thấp hèn khi xưa, mà anh ta đã là chủ nhân sản nghiệp nhà họ Hoắc, là ngôi sao đang dâng lên ở thủ đô.
Triệu Như hoàn toàn không biết gì về Hoắc Kình, dù sao thì năm đó, khi Tô Tẩm vẫn là bà Dư, bà ta vẫn đang ở nhà thuê, nơm nớp lo lắng, đợi chờ ngày đêm như con chuột trong cống ngầm.
“Chú Dư, hôm nay cháu đến đây là vì có một thỉnh cầu”. Hoắc Kình cười nhạt, ngoắc tay gọi người mang lên quà gặp mặt lên, từ trong đó lấy ra một khối ngọc bội: “Hơn mười năm trước, mẹ cháu và dì Tô đã hứa hôn cho cháu và A Kiều, mà do vài biến cố vào mấy năm trước nên cháu luôn ở nước ngoài, vì vậy chuyện này đã bị trì hoãn, nhưng hiện nay cháu đã quay về, hôn sự của cháu và A Kiều cũng nên chọn ngày rồi…”
Dư Văn Xương lại khá kinh ngạc: “Cháu và A Kiều có hôn ước?”
“Đúng là như vậy”.
Dư Văn Xương không khỏi mừng thầm trong lòng, Tô Tẩm vừa yếu đuối vừa vô dụng này lại làm giúp ông ta một việc tốt như thế.
Nhà họ Hoắc có gia thế hiển hách, Hoắc Kình lại đang nắm trong tay quyền lực lớn, rất có thể sẽ là chủ nhân của nhà họ Hoắc trong tương lai.
Nếu A Kiều kết hôn với cậu ta, cả hai đứa con gái của Dư Văn Xương ông ta, một người sẽ là bà Tiêu, một người sẽ là bà Hoắc trong tương lai, chẳng phải ông ta có thể nghênh ngang ở thủ đô này sao?
Dư Văn Xương gật đầu: “Vậy cũng được, cậu Hoắc, đợi tôi hỏi ý kiến A Kiều rồi sẽ trả lời cậu”.