Khi dì Lâm đêm hôm khuya khoắt réo cô xuống làm đồ ăn, Dư Kiều đã âm thầm cho thứ gì đó vào bát canh.
Dì Lâm uống xong bát canh quay về phòng, không đến hai mươi phút sau, bà ta đột nhiên hét toáng lên xông ra từ phòng của người giúp việc, vừa xé quần áo, vừa lăn lộn trên sàn nhà như mụ điên, một lúc sau, lại giống như mấy con hát đứng trên sân khấu, liếc mắt ngân nga hát hí kịch…
Không chỉ Tiêu Định Bân bị đánh thức, mà ngay cả Tiêu Phượng Nghi và Tiêu Bình Sinh cũng bị làm cho thức giấc.
Dư Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng như đang diễn trò hề của dì Lâm, toàn thân lập tức run rẩy, còn dì Lâm bị quản gia sai người trói lại, hiện giờ vẫn còn đang khóc lóc điên loạn.
Tiêu Định Bân cho người hắt nước lạnh lên người bà ta thì bà ta mới từ từ tỉnh táo, nhưng hoàn toàn không nhớ những gì vừa xảy ra, thậm chí còn thắc mắc tại sao đêm hôm mà mình lại đầu bù tóc rối nằm ở ngoài vườn.
Mãi đến khi người làm nhà họ Dư nhỏ giọng kể lại những việc bà ta đã làm ban nãy, cái mặt già nua của bà ta mới đỏ bừng, khóc lóc thảm thiết cầu xin tha thứ.
“Đây là người làm của nhà họ Dư, Tiêu Tiêu, em tự giải quyết đi”.
Tiêu Định Bân nghe thế thì phiền chán, bỏ lại một câu rồi xoay người lên lầu.
Tiêu Phượng Nghi cũng cười như không cười liếc nhìn Dư Tiêu Tiêu, để Tiêu Bình Sinh đỡ mình về phòng.
Dư Tiêu Tiêu tức giận, chỉ vào mũi dì Lâm mắng chửi một trận sau đó đuổi bà ta về phòng.
Dì Lâm bị mất mặt như vậy, chỉ cảm thấy trên dưới nhà họ Tiêu đều đang cười nhạo mình, đành trốn ở trong phòng ba ngày mới dám rụt rè ra ngoài làm việc.
Nhưng sau sự cố lần này, bà ta đã dè chừng không ít, ngay cả Dư Kiều cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Cuối mùa hè, thân thể Dư Tiêu Tiêu đã khôi phục khá tốt, mà ông cụ Tiêu cũng sắp mừng thọ bảy mươi tuổi.
Tiêu Định Bân vốn định tổ chức cho ông cụ một lễ mừng thọ hoành tráng đàng hoàng nhưng ông cụ Tiêu nhất định không cho, cuối cùng quyết định ở nhà mở tiệc hai ngày chiêu đãi họ hàng bạn bè.
Nhà họ Dư dĩ nhiên được mời làm khách, mà nhà họ Hoắc với nhà họ Tiêu đều là những gia tộc cùng tồn tại từ lâu đời, quan hệ của ông cụ Hoắc và ông cụ Tiêu cũng khá gần gũi, vì thế nên nhà họ Hoắc cũng nhận được lời mời.
Tiêu Định Bân múc một bát canh sen, lạnh nhạt nói: “Có thứ gì ngon mà cậu chưa từng ăn, còn nhớ đến nhà tôi sao? Dù sao cũng chỉ là bữa cơm bình dân”.