Tối hôm đó anh đã hết lời khuyên nhủ, bảo cô hãy an phận thủ thường, xem ra, cô chỉ coi lời của anh như gió thoảng bên tai.
Triệu Tấn Tây ngược lại có chút hiếu kỳ quan sát Dư Kiều: “Cô là A Kiều đúng chứ? Trên mặt cô đang đeo cái gì vậy? Cô còn trẻ như vậy, tôi cứ tưởng người có tay nghề tốt như cô chắc cũng phải trạc tuổi thím Lý…”
Triệu Tấn Tây hỏi liên tục mấy câu, Dư Kiều cũng chỉ chuyên tâm đem bát canh đặt xuống bàn, phớt lờ anh ấy.
“Này, sao cô không nói chuyện, có biết phép tắc không vậy, tôi đang hỏi cô đấy…”
“Cô ấy bị câm”. Tiêu Định Bân lạnh lùng mở miệng, Triệu Tấn Tây sững sờ, trên khuôn mặt lộ ra vẻ hối hận: “Ồ, một cô gái trẻ trung xinh đẹp như vậy mà hóa ra lại bị câm…”
Tiêu Định Bân không khỏi khinh thường trong lòng, trên mặt còn đang che khăn, chỉ nhìn một cái, làm sao cậu ta biết được người ta xinh hay không chứ?
“Ai bảo cô bê canh ra?” Tiêu Định Bân lạnh lùng nhìn Dư Kiều: “ Lần sau đừng tùy tiện ra khỏi nhà bếp”.
Dư Kiều rất nhanh liếc qua anh, không giải thích, chỉ khẽ gật đầu.
“Sao cậu dữ dằn thế Định Bân, A Kiều mang canh tới cho chúng ta là sai à?” Triệu Tấn Tây đứng dậy kéo Dư Kiều lại: “Cô đừng quan tâm cậu ta, tính tình cậu ta rất quái gở… Tôi hỏi cô, cô học nấu ăn ở đâu vậy, canh cá hoa đào hôm nay cô đã cho những gì vào? Sao trông tươi như vậy…”
Tiêu Định Bân nhìn đăm đăm chỗ tay Triệu Tấn Tây đang nắm lấy cổ tay Dư Kiều, cổ tay cô nhỏ nhắn trắng trẻo, bị bàn tay to lớn của Triệu Tấn Tây phủ lên trên, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
Còn cô, sao không biết né tránh, để mặc cho Triệu Tấn Tây nắm tay mình thế sao?
Lông mày của Tiêu Định Bân càng lúc càng nhăn lại, ý lạnh nơi đáy mắt cũng càng lúc càng sâu.
Dư Kiều nhẹ nhàng rút tay về, chỉ vào miệng mình, lắc đầu với Triệu Tấn Tây.
Triệu Tấn Tây hoàn toàn không quan tâm, không ngừng huyên thuyên: “Tôi không thích uống canh có vị chua, nhưng nếu cô đã mất công làm, tôi cũng nên thử một chút…”
Anh ấy cúi đầu uống một ngụm canh, đôi mắt bỗng sáng lên, thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên: “A Kiều, cô đúng là thiên tài! Đây là món canh sơn tra ngon nhất tôi từng uống…”
Ngoại hình và xuất thân của Triệu Tấn Tây đều xếp vào hàng cực phẩm, ngay cả những tiểu thư khuê các trong giới thượng lưu, anh ấy cũng không để ý, ngày thường cũng vô cùng lạnh nhạt đối với những người phụ nữ xung quanh.