Cả khu vực là một nghĩa địa khổng lồ.
Những cọc dấu mộ cắm rải rác khắp vùng đất, bị bỏ rơi và quên lãng bở người sống. Chúng là biểu tượng của những người chết nghỉ ngơi bên dưới, và chúng chìa lên khắp ngọn đồi như một chiếc gối ghim kim bi thảm.
Hiện tại, hai bóng hình đang bị những cơn gió lạnh tàn phá mặt đất trần trụi đập lên người.
Một trong số họ là một cô gái có vẻ đẹp không ai sánh bằng, mặc một bộ đầm nịt trông dâm dục màu đen.
Đôi tay trắng nhợt nhạt và hai bên thân cô tiếp xúc với thiên nhiên, những sợi dây da là thứ duy nhất che chắn bộ ngực quyến rũ để phần lớn chúng lộ ra. Phần vải đen quấn quanh hông cô xòe ra thành một chiếc váy ngắn, và sau nó, một lớp vải mặt trong nhuộm đỏ phủ xuống như một tấm khăn choàng. Đôi chân kiều diễm của cô, tô điểm bởi một lớp vật liệu mỏng, trông còn nổi bật hơn khi đứng trước tấm phông nền đỏ thẫm. Nhưng kỳ lạ thay, ngoại hình cô trông không được xem là gợi dục.
Cô mặc bộ trang phục nguy hiểm đó với lòng tự trọng của một nữ vương trong bộ y phục vương gia, và đôi mắt đỏ lóe lên như hồng ngọc khi cô mỉm cười.
"Nào, nào, ngươi định làm gì đây, Công tước thân yêu của ta? Cứ theo đà này thì ta sẽ nghiền nát ngươi như một con giun, và cái chết của ngươi sẽ nhập vài hàng ngũ của chúng. Đến đây nào, cố giải trí cho ta một chút đi."
Tiếng cười của cô tàn nhẫn và ngạo mạn khi xem thường đối phương.