Nghĩ lại, cũng đã được khá lâu kể từ khi Kaito được hồi sinh đến thế giới này, nhưng tưởng chừng như mọi thứ mới chỉ vừa thoáng qua. Cậu nhớ lại những ngày tháng họ đã dành để chiến đấu chống lại mười bốn ác quỷ. Cuộc sống hạnh phúc, méo mó mà họ sẻ chia bánh kẹp với nhau cuối cùng đã đến hồi kết.
"... Trận chiến cuối cùng, hở?"
Khi lẩm bẩm, Kaito mở đôi mắt đang nhắm ra.
Nơi đây là bậc thanh cuối cùng dẫn đến giá treo cổ.
Ngục hình Công chúa và người hầu của cô đã tới đích đến cuối cùng.
Con đường đá dẫn đến khối thịt trải dài trước mắt.
Không chút cảnh báo, con đường tầm thường, bình dị chuyển thành màu xám từ giữa chiều dài của nó. Đường lằn ranh đang nằm ngay trước Kaito, rõ ràng và hiển nhiên như thể được vẽ nên bởi một con dao.
Bên kia lằn ranh đó là một cảnh tượng đủ để khiến bất kỳ ai ngờ vực sự tỉnh táo của chính mình.
Mọi thứ tại nơi đó đều nhuốm sắc xám. Bề mặt những căn nhà và và cây cối đều bị xói mòn, như thể hàng trăm năm đã trôi qua. Không có dấu hiệu nào của sự sống. Thậm chí chính bầu không khí cũng lạnh lẽo và đặc quánh.
Những tia sáng mờ nhạt của ánh mặt trời cũng nhòe đi và tan biến vào màu xám, như thể chúng biến mất trong vùng đầm lầy sâu thẳm.
Kaito dùng toàn bộ giác quan, cố để gán hình thù có thể hiểu được lên thế giới bên kia đường lằn ranh.
Bản thân không gian phía bên kia thực sự là một xác chết.
Cậu thấy như thể mình đang đứng trước thi hài của một sinh vật khổng lồ không còn chút hơi ấm hiện hữu. Cả khu vực, nơi lẽ ra phải tràn ngập năng lượng sống, giờ đây đã hóa thành một cái xác trống rỗng.
Khoảng không gian đó chính là cái chết, và nó đủ gần để cậu có thể chạm vào.
"Ta nghĩ ngươi biến mất rồi cơ, ấy mà ngươi lại ở đây."
Giọng gọi lên từ sau Kaito đi cùng với tiếng gót giày gõ mạnh mẽ. Cậu liếc nhìn sang. Elisabeth đang đứng tại đấy.
Cô đang khoanh tay lại, vẻ mặt thật cay cú. Chuyện cô không gặp cậu đến tận bây giờ cũng có lý thôi. Khi buổi sáng đã đến, cậu ngay lập tức rời khỏi quảng trường sau khi thay quần áo. Cậu biết có khả năng Elisabeth sẽ ngăn cản mình đến đây.
Kaito không đáp lại gì cả. Elisabeth tiếp tục chất vấn.
"Giờ nào. Chính xác là ngươi đã làm gì mà cần lẻn đi suốt đêm hả? Ngươi còn khéo đến nổi đem được thánh quân về phe mình nữa."
Kaito lảng tránh không nhìn lấy cô.
Nhìn về khu vực của thế giới mà tên ác quỷ đã hủy diệt, cậu nhỏ giọng trả lời.
"... Điều gì đó ngu ngốc."
Khi nói, cậu đột nhiên thấy dái tai mình bị kéo giật.
Elisabeth kéo tay cậu không chút khoan nhượng.
"Hoàn toàn hiển nhiên là ngươi âm mưu chuyện gì đó ngu ngốc rồi, tên đần! Đừng có mà phủi tay! Ngươi nghĩ ngươi là ai, là Vlad hả?!"
"Ối! Ối, ối, ối, ối, ối! Tôi không quan tâm đến việc bị đau đâu, Elisabeth, nhưng gắn lại nó sẽ phiền lắm nếu cô xé nó đi đó! Hơn nữa, tôi chả giống ông ta chút nào cả!"
Kaito vùng vẫy, huơ tay kháng cự. Sợi chỉ điên loạn khiến mặt cậu căng thẳng đã đột ngột đứt đi. Sâu trong túi cậu, viên đá cựa quậy tỏ vẻ bực mình.
Cảm thấy thay đổi trong vẻ mặt cậu, Elisabeth khịt mũi và buông tay.
"Ưm, ta cũng có vài phỏng đoán. Dù gì mức năng lượng ngươi có cũng đã tăng lên. Đúng là ngươi đang âm mưu gì đó ngu đần thật."
"... Ừa, tôi biết là cô sẽ vạch mặt mình mà."
"Ha, ta vẫn chưa rõ tí gì về mục đích thật sự của ngươi cả. Dù giờ ngươi có làm chuyện ngớ ngẩn nào thì cũng không thay đổi được gì đâu, và ta cũng không định để nó diễn ra... Nhưng lúc này, sức mạnh của ngươi có thể hữu dụng."
"Cô biết không, Godd Deos cũng nói với tôi y chang thế đó."
"Phán xét của hắn giống ta, ể? Tốt lắm. Cố mà giữ mình sống sót đi."
Elisabeth nói và Kaito gật đầu.
Ít nhất là cô ấy không bảo mình đứng ngoài lề.