Kaito nhìn lại xem cuộc đời mình đã thảm hại đến dường nào.
Người ta cứ gọi cậu là Linh hồn Vô tội, nhưng chắc chắn cậu không thấy thế. Trái lại, cậu vừa thực hiện hành vi giết người đầu tiên tại thế giới này. Dù cậu đã là tòng phạm trong án mạng trước đây, như là dọn xác người, thì đây cũng là lần đầu tiên cậu dùng kiếm đâm ai đó.
Cuộc đời mới này là một mớ lộn xộn. Cậu đã chứng kiến những cảnh tượng kinh khủng và đã bị tra tấn vì những lý do vô lý. Cậu bị buộc phải chặt đứt bàn tay mình và khắc những vết sâu hoắm lên ngực mình. Nhưng mặc những việc đó, cậu cũng có những trải nghiệm mà bản thân không hề muốn quên.
Có người đã mong cậu được hạnh phúc. Có người đã hứa sẽ bảo vệ cậu.
Nói bóng gió, thì cậu đã phải đào qua những vũng bùn, những mảng kim loại xé nát da thịt mình, nhưng rồi cậu cũng đạt được những phước lành ấy.
Đối với hầu hết mọi người, những sự an ủi nhỏ nhắn như thế là chuyện thường ngày, những sự nồng ấm nhỏ nhặt chẳng đáng để để tám. Nhưng mãi đến sau khi chết thì Kaito mới nhận được chúng.
Vì thế, lần đầu tiên Kaito nghĩ về một chuyện.
Cậu chắc chắn không phải là Linh hồn Vô tội, và những thứ cậu đã thấy thật hãi hùng. Như dù cho như thế... Thậm chí như thế...
❖❖❖
Cuộc đời thứ hai cậu bị ép nhận lấy này không hề tệ chút nào.
Có lẽ việc một sinh vật đáng thương như cậu được tái sinh cũng mang một ý nghĩa nào đó.
Đương nhiên, cậu chưa từng sẻ chia những suy nghĩ này với bất kỳ ai cả.
༒༒༒