Truyện Nụ Hôn Cháy Bỏng - Nhược Thủy Thiên Lưu (full) : chương 67: hôn trộm
Nụ Hôn Cháy Bỏng - Nhược Thủy Thiên Lưu (full)
-
Nhược Thủy Thiên Lưu
Chương 67: Hôn trộm
Bây giờ là cuối tuần, trên quảng trường Thịnh Tuyền lượng người qua lại rất lớn, sự xuất hiện của vài cảnh sát đã khiến mọi người xung quanh tò mò nhìn về đây. Người uống cà phê thì đặt cốc xuống, người tán gẫu khoác lác thì ngậm miệng lại, ngay cả người qua đường bên ngoài quán cà phê cũng không khỏi âm thầm dừng lại nhìn chung quanh.
Sau khi cảnh sát hình sự nói xong, biểu hiện của ba người ở bàn số 10 tương đối bình tĩnh.
Trong mắt Giang Nguyên hiện lên một tia chột dạ, anh ta mím môi liếc Hứa Phương Phỉ một cái.
Hứa Phương Phỉ chậm rãi đặt ly cà phê ô long trong tay xuống, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, cô nhìn Trịnh Tây Dã bên cạnh.
Trịnh Tây Dã không nhìn ai cả.
Sắc mặt anh lạnh lùng, ngẩng đầu uống cạn ly nước chanh trong ly thủy tinh trong suốt, đặt ly xuống, từ trên ghế đứng lên.
"Đi thôi." Ngữ khí dịu dàng bình thản nói với Hứa Phương Phỉ.
Chỉ trong vài giây, Hứa Phương Phỉ đã suy nghĩ rất nhiều và đã đoán được đại khái, cô mỉm cười gật đầu với Trịnh Tây Dã rồi cùng anh bước ra ngoài.
Hai cảnh sát trẻ đi theo sau họ.
Giang Nguyên hiển nhiên rất căng thẳng, bưng cốc cà phê lên uống thêm hai ngụm, ngón tay có chút run rẩy.
Người cảnh sát trung niên từ trên cao nhìn xuống anh ta, lạnh giọng thúc giục: "Chàng trai, mời."
"Cái kia... Cảnh sát à." Giang Nguyên ngẩng đầu cười khúm núm nói: "Tôi là người báo cảnh sát, là công dân tốt, không cần đi cùng đâu."
"Không được." Viên cảnh sát nói với giọng điệu thuần túy là công việc, "Căn cứ theo quy định, anh cũng phải đi cùng chúng tôi, cùng làm kiểm tra."
Giang Nguyên rất không vui, mấp máy môi muốn nói gì, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt sắc bén của viên cảnh sát trung niên, lại do dự. Co rụt cổ, gục đầu xuống như chim cút, đứng dậy rời đi.
Cứ như vậy, Hứa Phương Phỉ, Trịnh Tây Dã và Giang Nguyên cùng nhau bước ra khỏi quán cà phê Lam Tư với những ánh mắt kỳ lạ, lên hai chiếc xe cảnh sát đậu ở cổng.
Suốt quãng đường đi im lặng không nói.
Vài phút sau, ba người họ được đưa vào cổng tòa nhà văn phòng của đội phòng chống ma túy Vân Thành.
Cảnh sát hình sự trung niên họ Vu, tên là Kiến Nam, ông ta là đội phó của đội phòng chống ma túy. Ngay khi bước vào cửa khu vực của đội, nhiều cảnh sát đã tươi cười chào đón Vu Kiến Nam, trong miệng gọi "Chào đội phó Vu".
Khuôn mặt cương nghị của Vu Kiến Nam rất đơn điệu, có lệ đáp lại lời chào của mọi người. Sau khi bước nhanh lên cầu thang dài của tòa nhà văn phòng, ông ta quay đầu nhìn lại phía sau và gọi to: "Chương Trình."
Lời vừa dứt, cảnh sát trẻ tuổi đi bên cạnh Hứa Phương Phỉ lớn tiếng đáp lại: "Sư phụ cứ nói."
"Tôi sắp có cuộc họp." Vu Kiến Nam liếc nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày, "Cậu đi với Tiểu Hà trước, dẫn ba người bọn họ đi xét nghiệm nước tiểu, xem thử xem."
Chương Trình gật đầu, nói: "Đã biết thưa sư phụ."
Vu Kiến Nam trông hơi nghiêm túc, dặn dò: "Vụ án này giao cho cậu, đừng để tôi đánh mất mắc xích."
"Rõ!"
Sau khi giải thích, Vu Kiến Nam sải bước đi.
Chương Trình đứng tại chỗ, quay đầu lại, ánh mắt rơi vào hai người đàn ông vừa mới từ quán cà phê trở về. Sau khi nhìn hai lần, anh ta nhìn cô gái nhỏ duy nhất trong số ba người họ.
Khỏi phải nói, ba nghi phạm ma túy này đều có ngoại hình khá ưa nhìn. Tuy nhiên, ngoại trừ cô gái có đôi mắt ngấn nước và trong veo, hai người đàn ông còn lại, một người có đôi mắt đằng đằng và khuôn mặt lạnh lùng, một người cà lơ co đầu rụt cổ nhút nhát, trông thực sự không giống người tốt.
Chương Trình nghĩ thầm, sau đó nhận ra anh ta là một cảnh sát nhân dân, nên đưa ra bằng chứng trong mọi việc, sao lại trông mặt mà bắt hình dong? Sau đó anh ta hắng giọng, trầm giọng nói: "Tôi sẽ đưa mọi người đi đăng ký thông tin trước, sau đó làm xét nghiệm nước tiểu."
Sau khi nghe vậy, Hứa Phương Phỉ lặng lẽ quay đầu nhìn Trịnh Tây Dã, hạ giọng nói: "Khó trách vừa rồi anh uống cốc nước lớn như vậy, chờ để kiểm tra hả?"
Trịnh Tây Dã cũng thấp giọng nói: "Quân đội và cảnh sát là người một nhà, tất nhiên chúng ta phải phối hợp với các đồng chí cảnh sát trong công việc của họ."
Hứa Phương Phỉ không còn gì để nói, lặng lẽ đi theo Chương Trình vào văn phòng.
Chương Trình ngồi xuống bàn làm việc sau khi vào cửa, mở ngăn kéo, lấy ra vài tờ giấy A4 giống như biểu mẫu, không ngẩng đầu mà nói: "Xếp hàng, lần lượt từng người."
Giang Nguyên gần bàn làm việc nhất, theo bản năng chuẩn bị ngồi đối diện với Chương Trình.
Tuy nhiên, khi anh ta vừa cúi xuống, mông chưa kịp chạm vào thành ghế thì chiếc ghế bất ngờ bị một chân dài kéo ra.
"..." Giang Nguyên lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất, tức giận quay đầu lại.
Chính người đàn ông họ Trịnh đã giật chiếc ghế của anh ta.
Đối phương sắc mặt lạnh lùng, nắm chặt bả vai Hứa Phương Phỉ đè xuống, ấn cô gái nhỏ lên trên ghế, ngồi xuống. Sau đó, anh từ từ đẩy chiếc ghế về phía trước cho đến khi ở ngay trước bàn cảnh sát.
Anh cũng không thèm nhìn anh ta một cái, chỉ lạnh lùng nói: "Ưu tiên phụ nữ, không hiểu sao."
Giang Nguyên không dám lên tiếng, chỉ có thể oán hận đứng ở một bên chờ đợi.
Ngòi bút trong tay Chương trình đang treo ở cột tên, vươn tay về phía trước: "Mời trình chứng minh thư."
Hứa Phương Phỉ từ trong túi lấy ra chứng minh thư, hai tay đưa qua, "Đây ạ."
Chương Trình nhìn vào tờ giấy chứng nhận trong tay, xác nhận một lần nữa: "Tên họ."
"Hứa Phương Phỉ."
"Tuổi."
"Hai mươi hai."
Chương Trình ghi lại chi tiết. Nói xong, anh ta lật chứng minh thư của Hứa Phương Phỉ trên bàn, ngữ khí bình tĩnh nói: "Chờ có kết quả xét nghiệm nước tiểu, tôi sẽ trả lại cho cô."
Hứa Phương Phỉ cũng không làm khó dễ viên cảnh sát trẻ tuổi, mỉm cười gật đầu.
Giang Nguyên là người thứ hai đăng ký. Người cuối cùng là Trịnh Tây Dã.
Chương Trình lấy chứng minh thư từ Trịnh Tây Dã, nhìn một lúc, ghi lại thông tin cơ bản. Sau khi hoàn thành, anh ta làm theo thủ tục thông thường, dán thẻ căn cước vào khu vực cảm biến cơ sở dữ liệu.
Tiếng kêu bíp.
Một trang thông tin xuất hiện trên mạng nội bộ của Cục Công an.
Chương Trình liếc mắt nhìn, đột nhiên sững người, cau mày, nheo mắt nhìn kỹ ---- trang hiển thị trên thông tin mạng nội bộ, tất cả thông tin về người này, chỉ là tên cơ bản, ngày sinh, quê quán, cùng với số chứng minh thân phận.
Tất cả các mục khác đều trống.
Chương Trình vừa mới tốt nghiệp học viện cảnh sát hai năm trước, nửa là người mới chứ không cũ, không xử lý nhiều vụ án, chưa bao giờ gặp phải tình huống kỳ lạ như vậy. Nhưng anh ta nhớ những gì sư phụ Vu Kiến Nam đã nói, nếu trong quá trình xử lý vụ án gặp phải một người có thông tin nhận dạng bất thường, hơn 90% trường hợp là thông tin nhận dạng của người này được phân loại, mức độ bảo mật là cực kỳ cao.
Chương Trình im lặng một lúc, nhìn qua bàn một lần nữa, người thanh niên tên Trịnh Tây Dã này.
Trịnh Tây Dã cũng đang lặng lẽ nhìn anh ta.
Vài giây sau, Chương Trình nhìn đi chỗ khác, di chuyển con chuột để đóng trang hồ sơ, hơn nữa còn xóa các bản ghi truy vấn.
Anh ta giữ riêng chứng minh thư của ba kẻ tình nghi, đứng dậy, lấy ra ba que xét nghiệm nước tiểu mới tinh từ ngăn tủ bên cạnh, nói: "Trịnh Tây Dã, Giang Nguyên, hai người theo tôi vào phòng vệ sinh nam."
Sau đó, anh ta ngẫu nhiên tìm được một nữ cảnh sát tóc ngắn, ném que xét nghiệm nước tiểu tới, nói: "Tiểu Vũ, dẫn cô gái này vào nhà vệ sinh nữ."
"Ồ, được." Nữ cảnh sát tóc ngắn buông tài liệu trong tay xuống, đeo găng tay dùng một lần vào.
Hứa Phương Phỉ đi theo nữ cảnh sát vào nhà vệ sinh nữ, trong khi Trịnh Tây Dã và Giang Nguyên đi theo cảnh sát Chương Trình vào nhà vệ sinh nam.
Không lâu sau, năm người đồng thời từ nhà vệ sinh đi ra.
Hứa Phương Phỉ có chút tò mò, nhẹ giọng hỏi nữ cảnh sát: "Cảnh sát, xin hỏi khi nào thì có kết quả?"
Nữ cảnh sát trả lời: "Sớm thôi, ba đến năm phút. Cô chờ một chút."
Hứa Phương Phỉ gật đầu.
Hai viên cảnh sát bước sang một bên để xem kết quả của que xét nghiệm nước tiểu.
Giang Nguyên ngồi xổm xuống trước cửa nhà vệ sinh, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Hứa Phương Phỉ nhìn xung quanh, thấy bên cạnh có một chiếc ghế dài nên cúi người ngồi xuống. Một lúc sau, một hơi thở trong trẻo quen thuộc phả vào lỗ mũi cô.
Cô hơi giật mình, quay đầu lại thì thấy Trịnh Tây Dã đang ngồi xuống bên cạnh mình.
Hứa Phương Phỉ đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Huấn luyện viên, nếu quân nhân chúng ta dùng thuốc, sẽ xử lý như thế nào?"
Trịnh Tây Dã cau mày khi nghe những lời đó, thở dài: "Rất nghiêm trọng."
Cách đó mấy bước, Giang Nguyên nghe được đối thoại của hai người, cũng có chút hiếu kỳ, không khỏi tiến lại gần hai bước, vểnh tai lên nghe.
Hứa Phương Phỉ: "Nghiêm trọng cỡ nào?"
Trịnh Tây Dã: "Đầu tiên, trục xuất khỏi quân đội là điều chắc chắn. Thứ hai, cảnh sát địa phương không có thẩm quyền xử lý tội phạm quân nhân, vì vậy phải đến tòa án quân sự, chờ đợi bị bỏ tù. Tóm lại, tương lai của một cuộc đời sẽ bị hủy hoại hoàn toàn."
Giang Nguyên ở bên cạnh nghe vậy gãi gãi đầu, vừa cảm thấy có lỗi lại không đành lòng.
Hồi cấp ba, Hứa Phương Phỉ là học sinh đứng đầu lớp với thành tích học tập xuất sắc, xinh đẹp, ít nói và dịu dàng, được rất nhiều nam sinh trong lớp đem lòng thầm mến.
Khẩu vị của Giang Nguyên luôn dành cho những cô gái nóng bỏng tràn đầy nhiệt huyết, anh ta không có hứng thú với những người đẹp kín đáo và thanh tú như Hứa Phương Phỉ. Tuy nhiên, không có hứng thú không có nghĩa là có thù oán, Giang Nguyên ăn chơi thì ăn chơi, hư hỏng thì hư hỏng nhưng lòng thương hoa tiếc ngọc vẫn phải có.
Giang Nguyên luôn cảm thấy bản chất anh ta là một người tốt.
Nếu không phải vì bảo vệ bố, cậu và bản thân mình, anh ta sẽ không bao giờ ra tay giúp đỡ tên khốn Tưởng Chi Ngang giết người bằng cả ngàn nhát dao. Chỉ trách nhà bọn họ tính mạng đều chết, phía trên la sát đánh nhau đen ăn đen, đám tôm binh cua tướng bọn họ chỉ biết chịu thiệt.
Nghĩ như vậy, Giang Nguyên không khỏi thở dài trong lòng, thậm chí còn có chút đồng tình nhìn Hứa Phương Phỉ.
Bạn học cũ, đừng trách tôi độc ác, muốn trách thì trách cậu xui xẻo, có bạn trai chính là kẻ thù của thiếu gia nhà họ Tưởng hận không thể nghiền nát xương thành tro.....
"Hứa Phương Phỉ." Giang Nguyên đột nhiên lên tiếng.
Hứa Phương Phỉ nhàn nhạt đáp: "Cái gì?"
Giang Nguyên muốn nói lại thôi. Lưỡng lự hồi lâu, mới nặn ra được mấy chữ: "Cậu vốn dĩ là con gái, tham gia quân ngũ có gì hay, vừa mệt vừa không phát tài. Nếu sau này đổi nghề làm cái gì đó khác, cũng không tệ đâu."
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc nhướng mày, nhưng không trả lời.
Giang Nguyên tiếp tục nói: "Sau này nếu gặp khó khăn gì có thể nhờ mình giúp."
Anh ta chưa kịp nói xong đã bị một giọng nói thờ ơ cắt ngang.
"Kết quả kiểm tra nước tiểu đã có, hai âm tính và một dương tính." Chương Trình đeo găng tay dùng một lần, đưa ra bảng xét nghiệm dương tính duy nhất.
Giang Nguyên không đành lòng quay đầu đi, thở dài.
Sắc mặt Chương Trình lạnh như băng, lạnh lùng nói: "Giang Nguyên, chỉ có anh là dương tính."
"..." Giang Nguyên sửng sốt một chút, ngây người.
Chương Trình lấy còng tay ra, bước tới còng tay Giang Nguyên, nói: "Đi, đến phòng thẩm vấn, giải thích rõ ràng sự việc."
"Không...không phải." Giang Nguyên trợn tròn mắt, cực kỳ kinh ngạc, không thể tin nói: "Làm sao có khả năng, cảnh sát, nhất định là các anh nhìn lầm! Sao có thể là tôi dương tính?"
Giọng điệu của Chương Trình thẳng thừng: "Có một dòng rõ ràng như vậy trên bảng xét nghiệm nước tiểu, bằng chứng vững như núi, còn có thể oan cho anh được sao."
"Không không không! Nhất định là có vấn đề!" Giang Nguyên vội vàng nhìn xung quanh.
Đột nhiên, anh ta nhận ra điều gì đó, nhìn sang người đàn ông và người phụ nữ trên băng ghế. Anh ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ nó, lũ chó đẻ, các người chơi tôi đấy à?"
Hứa Phương Phỉ lạnh lùng nhìn anh ta, bình tĩnh nói: "Dây giày của cậu là tôi nới lỏng. Khi cậu cúi xuống thắt dây giày, tôi đã đổi cà phê của cậu và tôi."
"Làm sao cậu biết?" Giang Nguyên nhíu mày, vô cùng khó hiểu, "Làm sao cậu biết tôi bỏ thứ gì vào cà phê của cậu?"
"Tay nghề của cậu rất quen thuộc, tốc độ tay cũng không tồi."
Trịnh Tây Dã nhẹ nhàng nói: "Đáng tiếc, phương pháp giấu thuốc quá lỗi thời. Nói thật, nhiều năm rồi tôi đã không nhìn thấy."
Giang Nguyên: "..."
Giang Nguyên biết mình bị lừa nên uất ức chửi thề.
Trịnh Tây Dã lạnh lùng hỏi: "Ai bảo cậu làm như vậy?"
Giang Nguyên rũ mí mắt, hoảng sợ trợn tròn hai mắt, sau đó mới tỉnh táo lại, nói: "Không có ai, tôi chỉ là không thích Hứa Phương Phỉ, có thù với cô ta, chỉ muốn trừng phạt cô ta."
Nữ cảnh sát tóc ngắn bên cạnh vừa bực mình vừa buồn cười sau khi nghe mấy người họ đối thoại, không khỏi mỉa mai đáp: "Anh là đàn ông con trai lại đi hạ thuốc vào cốc của con gái, còn không biết xấu hổ nói có ác cảm với cô ấy?"
Giang Nguyên cười lạnh một tiếng, "Cô ta suốt ngày khiêu khích quan hệ của tôi với bạn gái, còn thúc giục bạn gái chia tay với tôi. Tôi chỉnh cô ta một chút thì làm sao?"
"Được rồi." Cảnh sát Chương Trình cắt đứt đối thoại của mấy người, "Đây là đội phòng chống ma túy, không phải quán trà mạt chược, ở đây inh ỏi ra thể thống gì?"
Nữ cảnh sát nhận ra mình đã mất bình tĩnh, cụp mắt xuống không nói gì.
Giang Nguyên dửng dưng nhìn xung quanh.
Chương Trình chỉ Giang Nguyên: "Dẫn anh ta đến phòng thẩm vấn."
"Vâng." Nữ cảnh sát vẻ mặt lãnh đạm, hộ tống Giang Nguyên hướng đến phòng thẩm vấn.
Chương Trình lại nhìn Trịnh Tây Dã và Hứa Phương Phỉ, khuôn mặt dịu đi, nói: "Thật xin lỗi, còn phải kéo dài thời gian của hai người. Phiền hai người hợp tác với tôi ghi lại lời khai."
*
Vì âm mưu đầu độc và hút ma túy, Giang Nguyên đã bị đưa vào trại tạm giam.
Sau khi ra khỏi đội phòng chống ma túy, Hứa Phương Phỉ nhìn lên bầu trời, thấy mặt trời đã lặn ở phía Tây, những đám mây ở phía Tây dường như bị đốt cháy.
Trịnh Tây Dã lặng lẽ đi bên cạnh cô, nhận thấy cô có chút chán nản, vì vậy anh đưa tay ra, nắm lấy nắm đấm nhỏ đang treo bên hông của cô, siết chặt vào lòng bàn tay.
Trịnh Tây Dã hỏi: "Có phải trong lòng vẫn còn sợ không?"
Hứa Phương Phỉ lắc đầu, không nói gì.
Trịnh Tây Dã dừng lại, ôm cô gái nhỏ vào lòng, hôn lên trán cô, nhẹ nhàng an ủi cô: "Chuyện đã qua rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa."
Đội phòng chống ma túy Vân Thành nằm ở khu vực chính của thành phố, khu vực xung quanh có rất nhiều xe cộ và người đi bộ.
Mặt Hứa Phương Phỉ có chút nóng lên, cô nhẹ nhàng dùng hai tay ôm eo của anh, sau đó nắm lấy vạt áo của anh đẩy ra.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Nhưng, em không có cách nào không nghĩ đến được."
Trịnh Tây Dã dùng ngón tay quẹt lên mặt cô, nhẹ giọng hỏi: "Vậy em nói cho anh biết, em đang nghĩ gì?"
Hứa Phương Phỉ khẽ cau mày, quay người tiếp tục đi về phía trước. Đi được vài bước, cô nói: "Từ góc độ của anh, Giang Nguyên có nói thật không?"
Ánh mắt Trịnh Tây Dã bình tĩnh vô cảm, trên mặt không có một tia gợn sóng, hỏi: "Em cảm thấy thế nào?"
Hứa Phương Phỉ: "Giang Nguyên là bạn cũ của em và là bạn học cấp ba của em. Hồi cấp ba cậu ta thường bị đưa vào đồn cảnh sát vì đánh nhau. Em không ngạc nhiên khi cậu ta làm một số chuyện đáng xấu hổ."
Trịnh Tây Dã lắng nghe cô cẩn thận, không trả lời.
Hứa Phương Phỉ lại cau mày đau khổ, tiếp tục nói: "Tuy nhiên, em và Giang Nguyên thường rất ít tiếp xúc, gần như bằng không. Lần này cậu ta và Dương Lộ đã chia tay, rất lâu sau em mới biết thông qua Lộ Lộ. Cậu ta đột nhiên ra tay bỏ thuốc em, em cảm thấy rất khó hiểu, thật sự không tin lý do cậu ta nói."
Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêng của cô, nói: "Em cho rằng có ai đó sau lưng xúi giục Giang Nguyên?"
"Ai biết được."
Hứa Phương Phỉ nặng nề thở dài, khẽ mỉm cười, giọng điệu trở nên có chút sâu xa: "Em chưa từng làm qua nhiệm vụ kỳ quái nào, cũng chưa từng gây thù chuốc oán, không có lý do gì khiến người ta hận em như vậy."
Câu này rõ ràng là có ý gì đó.
Trịnh Tây Dã im lặng một lúc rồi nói: "Bé con, chuyện này cứ giao cho anh. Em không cần phải sợ, anh sẽ không để bất kỳ nguy hiểm nào xảy ra với em nữa."
Nghe vậy, Hứa Phương Phỉ quay đầu lại nhìn anh, chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Trịnh Tây Dã, anh cho rằng em sợ sao?"
Trịnh Tây Dã vẫn im lặng.
Hứa Phương Phỉ đột nhiên cười. Cô nhìn những tòa nhà cao tầng phía xa, chìm trong hồi ức, nói: "Anh còn nhớ không, rất lâu trước đây, chúng ta cũng từng gặp phải chuyện tương tự."
Trịnh Tây Dã vẫn im lặng.
"Lúc đó có người mang ảnh của anh đến gặp mẹ em, hỏi có biết anh không." Hứa Phương Phỉ nói: "Sau này khi em nói với anh chuyện này, anh cũng nói y hệt như vừa rồi với em."
"Cho dù xảy ra chuyện gì, anh luôn bảo em đừng sợ, cho em yên tâm, luôn nói anh sẽ xử lý."
Trong mắt Hứa Phương Phỉ hiện lên một tia thất vọng cùng mất mát, cô nhẹ giọng nói: "Anh giống như vẫn luôn không hiểu em thật sự lo lắng sợ hãi cái gì."
Trịnh Tây Dã trầm giọng nói: "Anh hiểu được."
"Cho dù anh hiểu thì thế nào." Hứa Phương Phỉ kiên định nhìn anh, nhẹ giọng nói, "Anh có thể làm gì, anh có thể thay đổi cái gì?"
Đôi môi của Trịnh Tây Dã mím chặt thành một đường.
Hứa Phương Phỉ nói: "Em lo lắng nhất chính là anh, quan tâm nhất chính là anh. Em thực sự sợ hãi. Những ngày không thể nhìn thấy anh, ở những nơi không thể nhìn thấy anh, em luôn đề phòng, sợ anh có nguy hiểm gì, sợ anh sẽ bị thương."
Hứa Phương Phỉ nói: "Kẻ thù của anh, để trả thù anh, thậm chí có thể hạ thuốc em. Bọn họ còn đối xử với em như vậy, em không thể tưởng tượng được họ sẽ làm gì với anh."
Hứa Phương Phỉ nói: "A Dã, chỉ cần anh ở lại Lang Nha, em sẽ luôn lo lắng cho anh. Về bản chất anh có thể thay đổi điều gì?"
Cô gái trẻ có khuôn mặt ôn hòa, giọng nói rõ ràng nhẹ nhàng, nhưng từng chữ phát ra lại vô cùng uy lực, nặng nề đánh vào tim Trịnh Tây Dã.
Anh lắng nghe trong im lặng. Sau khi cô nói xong, anh rốt cuộc hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: "Bé con, mẹ anh đến từ Lang Nha."
Hứa Phương Phỉ hơi sửng sốt.
Đôi mắt đen của Trịnh Tây Dã tĩnh lặng như biển sâu, anh nhìn cô thật sâu: "Em nên hiểu nếu anh chọn con đường này, anh sẽ không bao giờ dao động, lùi bước hay bỏ cuộc."
"Đương nhiên em hiểu."
Hứa Phương Phỉ nhún vai, hít một hơi thật sâu, nhìn đi chỗ khác: "Cho nên anh yên tâm, em sẽ không ép anh rời khỏi Lang Nha, cũng không ép anh làm bất cứ chuyện gì khác. Ngược lại, em sẽ tiếp tục hỗ trợ anh làm những gì anh nên làm. Đồng thời..."
Làm những gì em có thể cho anh.
Trịnh Tây Dã: "Đồng thời cái gì?"
"Không có gì."
Hứa Phương Phỉ hướng về phía anh nhếch môi, vươn tay nắm lấy cánh tay của anh, nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy sắp đến giờ cơm, nói: "Đi thôi, hôm nay em dẫn anh đi ăn một quán ngon."
Trịnh Tây Dã cụp mắt xuống, nhìn vào mặt cô. Ngừng một lát, anh dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lông mày và viền mắt của cô, nhẹ nhàng nói: "Sao anh cảm thấy hình như em đang giấu anh chuyện gì?"
"Không có, anh nghĩ nhiều rồi."
Hứa Phương Phỉ bị anh nhìn liền kinh hãi, giơ tay nhéo cái cằm góc cạnh của anh, hơi xoay, quay đầu anh về phía trước, tránh đi ánh mắt của anh.
Hứa Phương Phỉ trầm mặc vài giây, sau đó nhẹ giọng nói: "Em chỉ cảm thấy chuyện hôm nay giống như để cho em biết nhiều hơn về anh."
Trịnh Tây Dã nhướng mày, vẻ mặt lộ ra vài phần nghi ngờ: "Thật vậy sao? Hiểu biết kiểu gì?"
Hứa Phương Phỉ nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ví dụ như anh rất cẩn thận, từ khoảng cách xa như vậy có thể nhìn thấy Giang Nguyên bỏ đồ vào cà phê."
Trịnh Tây Dã cau mày, thản nhiên nói: "Bất cẩn quá thôi. Giống như anh đã nói ở đồn cảnh sát, bạn học cũ của em rất giỏi bỏ thuốc, thoạt nhìn là một kẻ tái phạm. Đáng tiếc cậu ta xui xẻo, gặp trúng người bạn trai thích ăn dấm lại tinh mắt của em."
Hứa Phương Phỉ sửng sốt: "Ý của anh là?"
Trịnh Tây Dã: "Hai người tụi em gặp nhau lúc một giờ rưỡi chiều. Anh đã đến nơi lúc một giờ mười lăm, vẫn luôn ở trong xe."
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: "Anh tới đây sớm vậy làm gì?"
"Em đi gặp một bạn học nam một mình. Hơn nữa dựa trên mô tả của em về cậu ta, tính cách của cậu ta không tốt lắm, em có nghĩ rằng anh có thể yên tâm không?" Trịnh Tây Dã nói.
"Cho nên...." Hứa Phương Phỉ phản ứng muộn màng, vỗ vỗ trán, "Cho nên anh tới sớm một chút, ở gần đó giám sát em và Giang Nguyên."
Trịnh Tây Dã: "Không đúng."
Trịnh Tây Dã: "Sửa đúng là, anh sợ bạn học của em có ý đồ gây rối, anh chỉ đơn thuần giám sát bạn học của em."
"Anh đến đây ngay sau khi phát hiện ra cậu ta bỏ thứ gì đó vào cà phê của em hả?"
"Đúng."
Trịnh Tây Dã vừa nói, vừa liếc xéo cô gái nhỏ bên cạnh, nói: "May mà anh xuất hiện kịp thời, nếu không em ngốc như vậy, không biết sẽ có hậu quả như thế nào."
"Làm ơn đi!" Cô gái nhỏ nghe vậy có chút không vui, dùng đầu ngón tay thon dài nhéo nhẹ cánh tay anh, hai mắt mở to, thấp giọng nói: "Sao ở trong miệng anh, em giống như 250 (đồ ngốc) thế. Em và Giang Nguyên không có giao tình, cậu ta nhất quyết phải mời em uống cà phê, em nhìn ra được vấn đề được chưa?"
Trịnh Tây Dã nghe những lời đó mỉm cười, đưa tay véo nhẹ má cô, dỗ dành: "Được rồi. Em không ngốc không ngốc. Bé con của anh thông minh và đáng yêu nhất trên đời."
Hứa Phương Phỉ không quan tâm đến lời khen ngoài ý muốn này, đả kích, "Đương nhiên là em không cơ trí bằng anh rồi. Anh là ai cơ, chiến vương toàn năng của Lang Nha, một người có 800 tâm trí."
Trịnh Tây Dã bị giọng điệu lập dị của cô chọc cười, nhướng mày: "Bé đồng chí, chú ý đến thái độ của em khi nói chuyện với huấn luyện viên."
Hứa Phương Phỉ khẽ hừ một tiếng, nói: "Thôi đi, anh đã không còn là huấn luyện viên của em nữa rồi."
Trịnh Tây Dã nhìn chằm chằm cô: "Vậy anh là gì?"
Khóe miệng cô vô thức cong lên, cô đan chặt ngón tay với anh, nhẹ giọng đáp: "Anh là anh A Dã em thích nhất."
*
Cả buổi chiều bị trì hoãn ở đội chống ma túy, chạng vạng Hứa Phương Phỉ đưa Trịnh Tây Dã đến một quán ăn nhỏ gần Sở 17 để ăn sủi cảo.
Chủ quán sủi cảo này đều là người vùng Đông Bắc, vỏ sủi cảo đều được cuộn bằng tay, nhân thịt cũng được thái nhỏ bằng dao nhà bếp, bên ngoài bắt mắt, da mỏng nhân nhiều, ăn vô cùng ngon.
Trong thời gian Hứa Phương Phỉ đến Sở 17 để thực tập, hầu như tuần nào cô cũng đến ăn.
Do quán sủi cảo nằm cách cổng Sở 17 bên trái 1 km nên cứ cuối tuần, nhiều cán bộ trong doanh trại chưa về nhà sẽ xin nghỉ để đi chơi, tụ tập thành nhóm đến đây ăn. Lâu dần, bà chủ thấy nhiều gương mặt quen quen.
Hứa Phương Phỉ xinh xắn, ngoan ngoãn, lại dịu dàng lễ phép, cô đã đến đây mấy lần, bà chủ có ấn tượng sâu sắc với cô.
Lúc này, Hứa Phương Phỉ vừa bước vào cửa hàng, bà chủ lập tức tươi cười chào đón cô.
"Đồng chí Tiểu Hứa, hôm nay dẫn theo bạn à?" Bà chủ nhìn Trịnh Tây Dã, nhìn thấy bộ dạng anh tuấn của anh, trong mắt chợt lóe lên một chút bát quái.
"Vâng." Hứa Phương Phỉ ngượng ngùng cong môi, đỏ mặt giới thiệu nói: "Anh ấy là... là người yêu của cháu."
"Ồ!" Bà chủ vui vẻ cười toe toét, liên tục khen ngợi: "Đồng chí Tiểu Hứa, các cháu thật xứng đôi nha!"
Hứa Phương Phỉ 囧囧 cười lại.
Bà chủ lấy giấy bút ra, hỏi: "Hôm nay muốn ăn gì?"
"Cháu vẫn như cũ, sủi cảo nhồi ngô và thịt lợn, một phần nhỏ." Hứa Phương Phỉ giơ chân trái lên, đá nhẹ người đàn ông đối diện dưới gầm bàn, hỏi: "Anh ăn gì?"
Trịnh Tây Dã dùng khăn giấy lau chiếc bàn trước mặt cô, thản nhiên nói: "Anh cũng vậy."
Hứa Phương Phỉ mở to mắt: "Em là muốn một phần nhỏ. Anh ăn có đủ không?"
Trịnh Tây Dã: "Một phần nhỏ là mấy cái sủi cảo?"
"Bảy cái. Sủi cảo của quán tôi rất lớn, nữ đồng chí sức ăn nhỏ, bảy cái là có thể ăn no rồi." Bà chủ trả lời. Bà đánh giá Trịnh Tây Dã, nói: "Đồng chí, có thể cậu phải một phần lớn."
Trịnh Tây Dã gật đầu: "Ừm."
Bà chủ cầm cuốn order vào bếp.
Hứa Phương Phỉ chống hai tay lên bàn, chống cằm, nhìn chằm chằm vào phía đối diện. Nhìn thấy Trịnh Tây Dã rũ mắt, đang dùng khăn giấy lau bàn và tráng chiếc cốc trắng bằng nước trà, cô đột nhiên nói: "Có phải anh có chút bệnh sạch sẽ không?"
Trịnh Tây Dã hơi dừng một chút, ngẩng đầu nhìn cô: "Em nhìn thấy chỗ nào?"
"Cảm giác có một chút." Giọng điệu Hứa Phương Phỉ tùy ý nói: "Hoàn cảnh anh ở đều rất đơn điệu cũng rất sạch sẽ. Lần trước ở nhà anh, em để ý sau khi anh rửa tay xong, liền sẽ lau khô hết vết nước, mẹ em cũng không chú ý như anh."
Trịnh Tây Dã im lặng một lúc rồi nói: "Tật xấu này của anh rất lâu rồi. Năm lớp 12 tương đối nghiêm trọng. Sau đó, để thi vào Đại học Công nghiệp Quân sự, anh đã đến gặp bác sĩ tâm lý một thời gian, đã tốt hơn rất nhiều, cũng hầu như không ảnh hưởng."
Hứa Phương Phỉ gật đầu, không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.
Động tác của bà chủ rất nhanh, ném sủi cảo vào trong nồi nước xương đang sôi sùng sục, chỉ chốc lát đã nóng hổi bưng ra khỏi nồi.
Hai phần sủi cảo, một lớn một nhỏ, được dọn ra trên bàn.
Hứa Phương Phỉ lấy ra hai đôi đũa, cầm một đôi trong tay, đưa đôi còn lại cho đối diện, cười nói: "Nào, ăn đi."
Trịnh Tây Dã cầm đũa, nhìn xuống bảy cái sủi cảo trên đĩa của cô, khẽ cau mày: "Mấy cái sủi cảo này đã có thể khiến em no?"
Hứa Phương Phỉ bị nghẹn, tay phải kẹp một cái sủi cảo, tay trái nắm thành nắm đấm, đặt ở trước mắt anh so sánh, nghiêm túc nói: "Anh nhìn kỹ một chút đi. Cái sủi cảo này chỗ nào nhỏ?"
Sủi cảo Đông Bắc chính hiệu, rất to, tròn trịa, gần bằng nắm tay cô được chưa?
Trịnh Tây Dã không nói nên lời, nhìn thoáng qua nắm đấm nhỏ trắng như tuyết của cô gái, cũng ra hiệu bằng năm ngón tay của mình với cô, hỏi: "Không nhỏ sao?"
Ngón tay của người đàn ông mảnh khảnh, lòng bàn tay rộng, nắm tay khép lại giống như một cái nồi hầm, ngược lại, nắm tay trắng nõn của cô lại giống như bàn tay của trẻ mẫu giáo.
Những chiếc sủi cảo bên cạnh thậm chí còn thu nhỏ và dễ thương hơn.
Một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu chảy xuống trán Hứa Phương Phỉ, cô nhét sủi cảo vào miệng, hai má phồng lên nhai nhai.
Đang nhai, trong đĩa trước mặt đột nhiên xuất hiện thêm mấy cái sủi cảo.
Hứa Phương Phỉ kinh ngạc vội vàng từ chối: "Nhiều như vậy em ăn không hết."
"Có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, thật sự ăn không hết lại nói." Trịnh Tây Dã chia sẻ sủi cảo của mình với cô, giọng điệu vô cảm nói: "Em nên cố gắng tăng lượng cơm cho mình càng nhiều càng tốt, sau đó phát triển nhiều thịt hơn."
Hứa Phương Phỉ cảm thấy khó hiểu, nghi hoặc: "Tại sao?"
Ánh mắt Trịnh Tây Dã rơi vào trên mặt của cô, thần sắc bình tĩnh: "Ngày hôm qua khi đụng vào em, anh rõ ràng cảm giác được eo và đùi của em so với trước gầy đi."
"..."
Trịnh Tây Dã tiếp tục nghiêm khắc bổ sung: "Vừa mềm vừa mỏng. Anh không dám dùng quá nhiều lực, sợ lỡ tay làm gãy."
"..." Trời ơi.
Nghe đi! Nghe xem những lời này là cái gì! Giữa thanh thiên bạch nhật, loại câu nói này có thể tùy tiện nói sao?
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, mặt đỏ bừng, nhìn trái nhìn phải, thấy quán nhỏ cũng không có bao nhiêu khách, bà chủ cũng đang bận rộn ở sau bếp, lúc này mới có chút yên tâm. Một giây kế tiếp, cô nhanh chóng gắp một miếng sủi cảo nhét vào trong miệng Trịnh Tây Dã, thấp giọng mắng: "Mau ăn sủi cảo của anh đi, ngậm miệng!"
Sau khi ăn xong, hai người lang thang đi dạo trong công viên nhỏ gần đó, sau tám giờ, Trịnh Tây Dã tiễn Hứa Phương Phỉ trở lại cổng đơn vị.
Tiểu gia hỏa hiển nhiên có chút không vui, giật giật ống tay áo của anh, thấp giọng lẩm bẩm nói: "Hôm nay sao lại đưa em trở về sớm như vậy?"
Khoé mắt Trịnh Tây Dã liếc nhìn lính canh ở cửa cách đó không xa, đè nén ý nghĩ muốn hôn cô, hơi cong miệng nói: "Anh đi xử lý chút chuyện."
"Được." Hứa Phương Phỉ phồng má, có chút hiếu kỳ, "Chuyện gì vậy?"
Bé con có đôi mắt to sáng trong veo, đôi má bầu bĩnh, trông như một chú cá nóc nhỏ. Trịnh Tây Dã nhéo má cô, trả lời: "Anh đi gặp một người bạn cũ."
Hứa Phương Phỉ không nghĩ sâu xa, gật đầu: "Ồ."
Sau khi trò chuyện thêm vài câu, Hứa Phương Phỉ vẫy tay với anh, quay người và miễn cưỡng đi về phía cổng.
Lúc này, một thanh âm đột nhiên từ phía sau vang lên, trầm thấp: "Chờ một chút."
... Hả?
Hứa Phương Phỉ chớp mắt, khó hiểu quay đầu lại.
Nhìn thấy người đàn ông đi tới với đôi chân dài, đứng trước mặt cô, sau đó nắm lấy tay cô, mở ra hướng lên trên, đặt vào tay cô một thứ gì đó.
Lòng bàn tay mỏng manh nhạy cảm khi chạm vào, có thể cảm nhận được một vật kim loại cứng và lạnh.
Hứa Phương Phỉ chớp chớp mắt, cụp mắt nghiêm túc nhìn, hơi giật mình nói: "...Đây là?"
"Chìa khóa nhà anh, em giữ đi." Trịnh Tây Dã cụp mắt nhìn cô, "Thuận tiện lúc nào em cũng có thể tới."
Khi Hứa Phương Phỉ nghe thấy điều này, cô đã cầm chiếc chìa khóa trong tay, trong lòng tràn ngập niềm vui. Cô dừng một chút, nghĩ tới điều gì, sau đó đỏ mặt, thấp giọng đề nghị: "Vậy sau này trong thời gian anh nghỉ phép, em tan sở không có việc gì làm, có thể trực tiếp đến nhà anh tìm anh không?"
Đôi mắt đen của Trịnh Tây Dã nặng trĩu, anh khẽ mỉm cười: "Có thể."
Hứa Phương Phỉ sửng sốt, nụ cười trên khóe miệng càng rạng rỡ, nói: "Nói rồi đấy nhé, tạm biệt."
Nói xong định rời đi, cổ tay lại bị người nọ nhẹ nhàng giữ lại.
Hứa Phương Phỉ hơi sửng sốt.
Hứa Phương Phỉ: "..."
Danh Sách Chương: