Truyện Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi : chương 42: thăm bệnh
Nữ Vương Dẫm Đạp Anh Đi
-
Thanh Sắc Vũ Dực
Chương 42: Thăm bệnh
Yêu có lúc có thể là xúc động nhất thời, nhưng không giống với hôn nhân, cần có trách nhiệm với mình và với đối phương. Tấm lòng của Vạn Niên Thanh rất rõ ràng, anh hi vọng mình có thể qua lại lâu dài với Mạc Dao Dao. Nhưng Mạc Dao Dao không như vậy. Hiện giờ tình cảm của cô đối với Vạn Niên Thanh mới chỉ ở giai đoạn yêu, chưa đạt đến trình độ hôn nhân.
Mạc Dao Dao cho rằng hôn nhân phải là “Nắm tay nhau cùng chết, bên nhau đến già”. Cho dù lúc này có khó khăn, chỉ cần không buông tay của đối phương, cũng có thể nói là đầu bạc răng long. Nhưng mà cô với Vạn Niên Thanh có thể cầm tay nhau cả đời đến chết không? Cũng không phải cô lo lắng Vạn Niên Thanh không thể làm bạn cả đời với mình, mà là mình có thể làm bạn cả đời với Vạn Niên Thanh hay không. Có lẽ, lúc cô chết, cuộc đời yêu quái của Vạn Niên Thanh cũng chỉ là vừa mới bắt đầu.
Nghĩ kỹ lại, có lẽ ngay cả suốt đời cũng không được. Qua mười mấy năm nữa cô sẽ già đi, mà sợ rằng bộ dáng Vạn Niên Thanh vẫn như hiện tại. Đến lúc đó, coi như Vạn Niên Thanh không chê cô, chính cô chịu được đối diện với một khuôn mặt trẻ tuổi? Thậm chí ngay cả mười mấy năm cũng không có, chỉ cần vài năm nữa, bởi vì chuyện đứa bé hai người bọn họ sẽ tách ra. Một người cùng một gốc cây cảnh, chẳng lẽ sẽ không sinh thực cách ly?
Có lúc con người không thể nghĩ quá nhiều, càng nghĩ nhiều càng lo âu. Trước kia Mạc Dao Dao chưa từng nghĩ đến những vấn đề này, cuộc sống lúc nào cũng thoải mái. Mà hiện tại khi cô nghĩ tới thì không kiềm chế được đắm chìm vào trong đó.
Cô có nghĩ tới việc tận hưởng lạc thú trước mắt, nhưng điều đó cũng thật khó khăn. Năm nay cô hai mươi sáu tuổi, tối đa qua bốn năm nữa chính là siêu nữ, siêu cấp gái ế. Cô có thể tiêu hao thời gian để ở nơi này tận hưởng lạc thú trước mắt không?
Cô không nói những ý nghĩ này của mình với Vạn Niên Thanh. Bởi vì trong mắt Vạn Niên Thanh, mấy vấn đề này không quan trọng. Anh luôn nói là anh sẽ thích cô cả đời, thế nhưng anh có nghĩ đến cả đời này đến tột cùng là dài bao nhiêu sao? Mạc Dao Dao cảm thấy mình không thể ích kỷ vây khốn Vạn Niên Thanh như thế, nhưng cũng bởi vì ích kỷ cho nên cô muốn lựa chọn một đối tượng thực tế hơn. Vì thế kết luận trở thành bất kể nói về chí công vô tư hay là vì lợi ích cá nhân, cô đều muốn buông tay Vạn Niên Thanh.
Nhưng lỹ trí vĩnh viễn không theo kịp tình cảm, chính cô cũng không muốn buông tay. Ở chung một chỗ cùng Vạn Niên Thanh rất vui vẻ, rất nhẹ nhàng, rất tự do. Xiềng xích trói buộc linh hồn cô mười mấy năm qua đã bị đóa hoa M này mở ra toàn bộ trong vô thức. Cái loại cảm giác thư thái đó không thể dùng ngôn ngữ miêu tả được.
Vạn Niên Thanh làm tất cả mọi việc đều lấy “Mạc Dao Dao vui vẻ”, “Nuôi sống Mạc Dao Dao” làm mục đích. Sau khi anh tu thành hình người, trong cuộc sống cũng chỉ có một mình Mạc Dao Dao. Đối mặt với một người toàn tâm toàn ý yêu mình, cô buông tay như thế nào!
Suy nghĩ mấy ngày, tóc Mạc Dao Dao cũng muốn trắng hơn rồi. Cô gãi đầu một cái, cảm thấy mình đúng là có số phiền lòng. Cô dễ dàng bước qua ranh giới người và yêu để xác định mình thích Vạn Niên Thanh sao? Kết quả mới xác định, lúc sau lại muốn lo lắng mấy vấn đề này? Có thể ngừng hay không?
Vạn niên thanh cũng nhìn thấu Mạc Dao Dao có tâm sự, cũng mơ hồ đoán được cô đang suy nghĩ gì. Anh chỉ nói với Mạc Dao Dao một câu: bất kể em chọn như thế nào, anh cũng nghe lời em.
Ban đêm, anh sờ sờ tóc Mạc Dao Dao nói: "Đừng lo cho anh, em nghĩ như thế nào thì tùy lòng em, không có chuyện gì đâu, anh thích bị ngược đãi."
Nhưng đây không phải là vấn đề bị ngược, không có người nào có thể chịu được loại đau khổ này. Mạc Dao Dao còn nhớ rõ lúc mình và Triệu Ngộ Minh chia tay. Cái loại đau khổ đó giống như linh hồn và cốt nhục chia lìa, trống rỗng và bất lực. Nếu thật sự cô làm như vậy, thì điều đó đối với với Vạn Niên Thanh không phải là M mà là tàn khốc.
Còn một tuần nữa là kỳ nghỉ phép của cô kết thúc. Tay cũng tốt như lúc bình thường rồi. Vừa vặn, Mạc Dao Dao dùng tay phải đánh hai cái vào chậu Vạn Niên Thanh, nhân tiện điều trị luôn.
Đang đánh thì điện thoại di động vang lên. Mạc Dao Dao nhận điện thoại, là Ami gọi đến, cô do dự một chút. Trong phút chốc, cô muốn nói chuyện này cho Ami để cùng cô ấy trao đổi một chút. Dĩ nhiên ý chí cách mạng không kiên định của cô cũng chỉ trong nháy mắt như vậy, sau đó liền hủy bỏ ý nghĩ này của mình. Mặc Ngôn đã nói, nói cho cô biết đã là cực hạn, không xóa trí nhớ của cô là bởi vì cô sẽ không nói ra. Nếu như cô thật sự nói, vậy thì cô cùng Vạn Niên Thanh sẽ thật sự không có tương lai.
Giữ vững lập trường rồi nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói luôn luôn lưu loát của Ami: “Thế nào, không tệ chứ?”
"Tất nhiên, có chị Ami bao bọc, nó dám không tốt sao?"
"Cậu có tâm sự à?"
“Chị gái à, rốt cuộc đầu óc chị trưởng thành như thế nào mà chị có thể nghe ra được?”
“Chị đây ở trong lò luyện đan của Lão Quân không chỉ luyện được Hỏa Nhãn Kim Tinh còn luyện được bản lĩnh nghe ra lời thật lòng. Nói đi. Có chuyện gì khiến cậu nâng cao giọng giả bộ sôi nổi hả?”
Mạc Dao Dao hướng về phía điện thoại im lặng một chút. Bây giờ cô chợt cảm thấy có Ami như thế này, người bạn sẽ rất bi ai, sẽ làm lập trường cách mạng của cô không kiên định lần nữa.
"Tớ lại không được một mình cô đơn cảm khái thế gian luôn thay đổi, vạn vật vô biên một chút hay sao?
“Được, không muốn nói thì đợi khi nào muốn thì nói cho tớ biết.” Giọng nói Ami vẫn dứt khoát như cũ. Mặc dù nghề nghiệp của cô là lấy tin tức, nhưng trước chuyện của bạn bè, nếu như đối phương không muốn nói, cô sẽ không bao giờ hỏi thêm. Chẳng qua nếu như đối phương có phiền toái, vậy thì cả hai bên cùng nói.
“Chị Ami thật rộng lượng! Chẳng qua tớ biết lúc này nhất định không phải do tâm điện cậu cảm ứng được tớ có tâm sự nên mới gọi điện thoại.” Mạc Dao Dao cũng Hỏa Nhãn Kim Tinh lại.
"Ừ, mặc dù tớ có thuật đọc tâm nhưng không có Thuận Phong Nhĩ, lần này là muốn nói cho cậu một chuyện." (Thuận Phong Nhĩ: tai nghe được những âm thanh theo gió.)
"Chuyện gì?" Mạc Dao Dao mơ hồ cảm giác đó không phải là chuyện gì tốt.
"Chuyện chính là dạo này chị đây thật có duyên thăm bệnh, vừa đưa cậu ra khỏi bệnh viện, Diệp Tử lại đi vào."
"Làm sao vậy?" Mạc Dao Dao có chút khẩn trương, không phải xảy ra chuyện gì chứ?
“Giọng nói đừng căng thẳng như vậy, nghe nói không có chuyện gì lớn. Chính là cậu ta mua xe. Kết quả là lần đầu tiên lên đường đã xong chuyện. Bây giờ đang nằm viện, có đến hay không?”
"Tai nạn giao thông?" Giọng Mạc Dao Dao lập tức tăng lên tám bậc.
"Cậu đến rồi sẽ biết."
Mạc Dao Dao nhíu mày rồi cúp điện thoại. Sao giọng nói Ami nghe kỳ lạ như vậy?
-
Mạc Dao Dao cùng Ami vừa vào phòng bệnh đã nhìn thấy Ngải Xuân ngồi bên giường chăm sóc Diệp Tử, bộ dáng dịu dàng hiền lành. Trên đầu Diệp Tử quấn băng gạc vẫn đang ngủ.
Ami cười nhạt một chút, đi đến vỗ vỗ Ngải Xuân. Ngải Xuân nghiêng đầu nhìn cô và Mạc Dao Dao, ánh mắt u ám, hướng về phía cửa nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Đừng làm ồn đến anh ấy.”
Mấy người di chuyển ra bên ngoài, Ami khoanh tay nhìn Ngải Xuân nói: “Chẳng lẽ đây chính là hồng nhan họa thủy trong truyền thuyết?”
Trên đường, Mạc Dao Dao đã nghe Ami dùng giọng nói trầm để kể lại đầu đuôi câu chuyện. Chính là đoạn thời gian trước, Diệp Tử có được một số tiền thưởng lớn. Anh mua một chiếc xe Chery. Lần đầu tiên lên đường lái xe thì bị Ngải Xuân bắt gặp, hot girl nổi tiếng, dĩ nhiên là Diệp Tử lễ phép mời Ngải Xuân lên xe. Kết quả lúc bắt đầu liền lên đường đi đến rạp chiếu phim, rồi lại bắt đầu lên đường vào khách sạn. Cuối cùng chỉ chưa vào khách sạn hạng nhất này thôi. Các bước hẹn hò còn lại đều đầy đủ hết rồi.
Diệp Tử phải lái xe nên không uống rượu, nhưng Ngải Xuân có uống một chút. Đoán chừng là muốn mượn rượu để tăng thêm can đảm. Chính là không nắm chắc được lượng rượu nên đã vượt qua việc tăng thêm can đảm, trực tiếp tiến tới giai đoạn tê liệt. Diệp Tử dắt cô đến bãi đậu xe. Kết quả vừa tới xe bên cạnh lá gan cô liền lớn thêm, đá gót giầy lên chiếc xe mới phun sơn bên cạnh. Nhưng mà cố tình lại gặp chủ xe cũng uống say đang được dìu đến.
Thật ra thì chuyện không lớn, bồi thường cũng không được bao nhiêu, nhưng hai người uống say chạm mặt nhau cùng một lúc thì đúng là trường hợp không kiểm soát tốt. Diệp Tử cùng người chủ xe kia khuyên can mọi cách cũng không áp chế được hai người. Cuối cùng chính là đối phương cầm cái gì đó giơ tay lên đập vào đầu Ngải Xuân. Đương nhiên Diệp Tử phải đứng ra. Vì thế, chai rượu cứ như vậy đập khiến đầu Diệp Tử chảy đầy máu . Trong nháy mắt mắt anh chảy máu, hai người uống say kia cũng tỉnh rượu.
Vết thương không nghiêm trọng, chính là phải ở lại bệnh viện để quan sát một chút, xem một chút có chấn thương sọ não gì đó hay không. Hiện tại Diệp Tử vừa tiêm xong đang ngủ, Ngải Xuân ở một bên nhìn.
Ngải Xuân cùng Ami quan hệ không tệ, thấy bộ dáng Ami rất tức giận, cô lập tức nói: "Chuyện này là tớ sai, các cậu trừng phạt tớ là được."
Thái độ nhận lỗi rất tốt, chỉ kém là không đưa công cụ cho Ami luôn thôi. Mạc Dao Dao biết Ami chỉ thích người có tính cách nhanh nhẹn, yêu ghét rõ ràng. Cô cũng thích. Đáng tiếc là, đối với Ngải Xuân, dù thế nào cũng không có cách lấy được thiện cảm. Suy cho cùng thì thù cũ vẫn còn bày ở đấy.
Bất quá bây giờ Mạc Dao Dao cũng không phải là Mạc Dao Dao ban đầu rồi. Vì chuyện Diệp Tử, bị Ngải Xuân bắt nạt lâu như vậy, dù sao cũng để cho cô trả thù một ít đi? Hơn nữa bây giờ Ngải Xuân ở ngoài sáng, rõ ràng không nhìn cô. Dưới tình huống chỉ nhìn Ami, cô nhất định phải giảm bớt oai phong của đối phương.
"Chuyện xảy ra khi nào?" Mạc Dao Dao hỏi.
Ngải xuân nhìn cô một cái, thái độ rõ ràng không có hữu nghị như đối với Ami: "Tối hôm qua."
"Ồ, " Mạc Dao Dao ngăn khóe miệng cười cười, "Giọng điệu này, cùng ăn thuốc súng dường như, còn chưa tỉnh rượu sao? Nếu không Ami, cậu dẫn cậu ta đi ra ngoài phụ cận đi, cho tỉnh rượu. Nhân tiện trừng phạt luôn. Nếu không, ở bệnh viện ra tay thì không tốt.”
"Diệp Tử ở đây, tớ ở lại giúp đỡ là được. Chút nữa anh ta tỉnh cũng tốt, có vài lời muốn nói riêng một chút.”
Cô nhấn mạnh ở hai chữ “nói riêng”, thuận tiện dùng ánh mắt miệt thị nhìn Ngải Xuân.
Ngải Xuân muốn nổi giận tại chỗ, chỉ là bị Ami kéo lại. Cô và Mạc Dao Dao quan hệ thế nào, có thể so với Ngải Xuân sao. Tình huống như thế này phải đứng về phía Mạc Dao Dao.
“Tôi thấy, cậu hãy cùng tôi ra ngoài ăn chút gì đi. Trông mặt mũi cậu trắng bệch thế này, từ tối hôm qua đến bây giờ chắc chưa ăn cái gì hả? Đi đi đi!” Ami cứng rắn lôi Ngải Xuân ra khỏi bệnh viện.
Ngải Xuân có chút sợ Ami , dù sao chức vị của cô lúc xảy ra tối qua, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng lại muốn bùng nổ động tĩnh quá lớn. Cô nhân viên chủ quản HR này đoán chừng cũng sắp đi xuống, chuyện này còn phải dựa vào Ami chu toàn nữa.
Mạc Dao Dao thấy Ngải Xuân không cam lòng, không tình nguyện bị lôi đi xuống, bĩu môi, quả nhiên con người đều là lấn thiện sợ ác.
Đẩy cửa đi vào phòng bệnh, lông mày Diệp Tử giật giật. Đoán chừng sẽ nhanh tỉnh, Mạc Dao Dao kéo ghế ngồi bên cạnh giường, lẳng lặng nhìn anh ta. Nói với Diệp Tử vài chuyện riêng tư là bắt nạt Ngải Xuân. Thật sự không biết nói gì khi thấy Diệp Tử. Từ lần gặp mặt chia tay không vui vẻ trước, bọn họ chưa từng gặp lại nhau. Bình thường Diệp Tử không tìm cô, cô cũng không tới tìm Diệp Tử. Đoán chừng sau khi gặp mặt, Diệp Tử cũng không còn thấy mặt cô, gọi điện thoại thì bị Mạc Dao Dao không khách khí cúp máy. Sau đó, hai người cũng không liên lạc nữa.
Khi đó hình như Diệp Tử tán gẫu một ít chuyện gì đó sau khi gặp mặt thành công. Chỉ có điều thời gian đã qua lâu, Mạc Dao Dao đã quên mất rồi. Bây giờ gặp anh ta mới nhớ tới chuyện này, mơ hồ cảm giác dường như mình ở lại một mình không tốt lắm.
Cô vừa mới có ý nghĩ này, thì dường như cảm ứng được di động vang lên. Cầm lên nhìn thấy tên Vạn Niên Thanh, trong lòng Mạc Dao Dao run một cái. Sao lại có cảm giác đi ngoại tình bị bắt được đây?
Danh Sách Chương: