Truyện Ở Rể (Chuế Tế) - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu (full) : chương 441: ác niệm đông thăng (2)

Trang chủ
Ngôn Tình
Ở Rể (Chuế Tế) - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu (full)
Chương 441: Ác niệm đông thăng (2)
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng đã gặp kẻ ác thì nói gì cũng là vô ích. Đám khốn khiếp đó dù đáng ghét hay chính khí lẫm liệt thì tóm lại cũng đều muốn chém giết cả thôn trang, cướp bóc mọi thứ. Y cũng không biết mình còn có thể chiến đấu được mấy ngày nữa. Bên phía Lương Sơn có rất nhiều cao thủ, mình gần như bất cứ lúc nào cũng bị ép tới mức cực hạn. Khi Loan Đình Ngọc còn đang cân nhắc lực lượng của bản thân thì bên ngoài có tiếng gõ cửa. Chúc Long gọi y đi ra ngoài ăn mấy thứ, y mới áp chế cơn mệt mỏi của thân thể, đứng lên.

Tuy rằng muốn nghỉ ngơi nhưng khí thế của trang còn phải dựa vào y để kích động, còn chưa đến lúc có thể buông xuôi mặc kệ … Đêm khuya dù sao cũng có lợi đối với bên nắm giữ địa lợi là phe đồi Độc Long.

Đến tối, phe Lương Sơn không tấn công nữa. Nhưng kể từ khi chiến sự bắt đầu từ sáng sớm ngày mùng một tháng sáu, mùng hai tháng sáu rồi mùng ba tháng sáu, sự sợ hãi về mặt tâm lý và sự mệt mỏi rốt cục xuất hiện trên đám người trong trang. Bất kể dân phong bên này như thế nào, dù đã trải qua rèn luyện như thế nào, nhưng đối với người dân trong trang mà nói, khi đánh nhau, tố chất tâm lý không thể so sánh được với tướng sĩ Lương Sơn.

Đám giáo đầu lớn nhỏ, Chúc Long, Chúc Hổ, Chúc Bưu đều bị thương hoặc ít hoặc nhiều. Thân thể Loan Đình Ngọc cũng bị thương nhưng còn chống đỡ được. Ít nhất thì ở cuộc chiến ngày mùng ba tháng sáu vẫn còn thấy thân thủ không sa sút một cách rõ ràng. Tuy nhiên việc Lý gia trang xuất công không xuất lực đã thể hiện rất rõ ràng. Chúc, Hổ hai trang đi ra nghênh chiến đã phải càng thêm cẩn thận, thậm chí còn phải tự phòng thủ cả người bên mình. Trong tình huống như vậy, cảm xúc của Vương Sơn Nguyệt cũng đã căng thẳng tới cao độ. Bởi vì một khi hai trang đã không thể hỗ trợ lẫn nhau có lẽ đại biểu cho việc tình huống đã chuyển biến xấu tới một mức độ nào đó.

Khi nhìn thấy Ninh Nghị trong nhà thì thấy hắn đang ngồi suy nghĩ gì đó, trong tay cầm vòng tay mã não, cứ lần giở từng viên một như thể đang lần tràng hạt vậy.

Nhưng đại bộ phận thời gian, hắn vẫn là đứng trong phòng, có đôi khi thắp đèn sáng thâu đêm không tắt. Sáng mùng bốn tháng sáu, khi đám người Lương Sơn tấn công tới, Vương Sơn Nguyệt thấy hắn đi ra ngoài một vòng, khi trở về còn mang theo nụ cười đầy chất con ông cháu cha. Nhưng khi vừa vào trong nhà, vẻ mặt hắn lại trở thành nghiêm túc, ngay cả tất cả mọi người Lang Đạo đều có thể nhìn thấy hắn đang cảm xúc khá căng thẳng. Đến chiều, hắn ngồi ngoài sân, vừa suy nghĩ vừa một tay lần vòng tay mã não. Vương Sơn Nguyệt tới hỏi:

– Tình thế đã đến mức này, ngươi tính khi nào thì làm chuyện của ngươi?

– Ta còn phải nghĩ đã.

Hắn đáp rồi trở về phòng.

Đúng là Ninh Nghị còn đang nghĩ.

Ngồi trong bóng tối trong phòng, nhìn hào quang hỗn độn của vòng tay, cảm xúc hơi phức tạp nhưng cũng không phải hoàn toàn là vì hồi hộp, căng thẳng. Từ tháng tư lúc đám người Tịch Quân Dục đánh giết Tô gia đến nay, thời gian trôi qua cũng không lâu. Mà sau sự kiện đó đã phát sinh rất nhiều sự tình giữa hắn với Đàn Nhi, với Tiểu Thiền, với Vân Trúc, với Cẩm Nhi … Đi lên phía bắc, biến cố trên Vận Hà, rồi đến Biện Lương, tiếp đó đi tới đây … Thời gian mặc dù không dài nhưng quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện. Mà làm việc lần này hắn quả thật cũng không nắm chắc cho lắm. Tuy nhiên từ sau khi tới thế giới này cho đến nay, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn dùng loại thủ đoạn này để chủ động đi gây thương tổn cho kẻ khác.

Lần này, khả năng thuần túy là ác ý và hiệu quả, thuần túy là thương tổn và cướp đoạt, cũng giống hắn khi mới bắt đầu mở công ty. Dùng thủ đoạn như vậy để đánh giặc liệu có thể thành công hay không? Nếu thuận lợi mở rộng sẽ biến thành bộ dạng như thế nào? Hắn không nắm chắc nhưng việc đã đến nước này cũng không còn nhiều thời gian để nhàn nhã tự hỏi nữa.

Tới gần chạng vạng, chiến đấu vẫn tiếp tục, hắn ra khỏi phòng, tay vẫn lần tràng hạt như cũ. Vương Sơn Nguyệt đi tới thì hắn nói:

– Vương huynh, ba vị Tề huynh, lên ngựa, chúng ta đi thăm Chúc trang chủ một chút.

Vương Sơn Nguyệt nhíu mày:

– Ngả bài à?

– Cũng gần như vậy. Mặt khác, dựa theo trao đổi lúc trước, đem hết giấy và bút mực trên chiếc xe thứ ba ra đi. Tối nay ăn sớm một chút rồi tranh thủ nghỉ ngơi. Tối nay khả năng không được ngủ.

Cùng lúc đó, bên ngoài Chúc gia trang, Loan Đình Ngọc đang cầm Bát Giác Hỗn Đồng Côn ra sức chém giết với đám người Quan Thắng.

Băng bó thương thế xong, đồng thời cũng chào hỏi Chúc Triều Phụng xong, khi Hổ Tam Nương đi ra đại sảnh Chúc gia thì thấy mấy người đang đi tới. Vì để đảm bảo sự liên kết, phối hợp giữa hai trang Chúc, Hổ nên nàng cố gắng đánh giết đi tới đây, thấy vậy nàng hơi chút nghi hoặc liền kéo mấy người trong trang tới hỏi. Mấy người trả lời rằng đám người đó cố ý tới đây gặp trang chủ, nói là có việc quan trọng cần thương lượng. Hổ Tam Nương nghĩ có thể là bọn họ nhìn ra xu hướng suy tàn của đồi Độc Long nên muốn chạy trốn, đúng là … Trong lúc nhất thời, nàng cũng không thể nghĩ được điều gì để châm chọc, bởi vì nếu đúng là thế thật thì khả năng chính là ác mộng toàn bộ trang bị tàn sát. Có lẽ khi đánh không lại, Hổ gia trang còn có thể đầu hàng, nhưng Lương Sơn đến đây là vì các loại vật tư, tiền bạc, lương thực cho nên bọn chúng nhất định sẽ không bỏ qua cho mọi người ở đây.

Không lâu sau, ở trong sảnh chính của Chúc gia, Ninh Nghị đưa ra tất cả các văn bản, tài liệu liên quan đến triều đình chứng minh thân phận của mình cho Chúc Triều Phụng. Chúc Triều Phụng nhìn hắn bằng ánh mắt ác liệt.

Một hồi lâu sau, khi trời đã vào đêm, trong phòng giam đám tù tội của Chúc gia trang, đám quân tướng Lương Sơn bị bắt vừa mới bắt đầu ăn cơm thì một đám người trong trang đi tới đánh đổ hết bát cơm của họ, áp tải tổng cộng năm đầu lĩnh và hơn hai trăm binh lính Lương Sơn đi ra, tới ngồi xuống trên một quảng trường ở bên cạnh đó.

Từ khi chiến sự bắt đầu, sau khi đám tướng sĩ đó bị bắt bởi đủ loại lý do, bên phía Chúc gia trang cũng không quá mức ngược đãi đối phương. Mục đích là dự phòng khi bên mình không chống đỡ được nữa, có lẽ còn có thể nói chuyện tình nghĩa, không nên làm chuyện quá mức cạn tàu ráo máng. Mấy tên đầu mục thần sắc bướng bỉnh, không chịu ngồi xuống nhưng đều bị mấy người trong trang cầm binh khí ấn xuống. Không lâu sau, lại có thêm một số người nữa đi tới quảng trường, mỗi người đều cầm một nỏ quân dụng được gia công rất tốt. Đây chính là loại vũ khí cực kỳ xa xỉ.

Phía trước mọi người để lại một mảng đất trống, trước nữa là nhà cửa, đã sáng đèn, bên trong có người.

Không khí thực sự có chút kỳ quái, mọi người đều không nói gì. Tiếp đó, một công tử trông vó vẻ cực kỳ giàu có đi ra, mang theo mấy người tiến vào quảng trường, mang theo hai chiếc ghế dựa. Khi đi tới trước quảng trường, hắn nhìn nhìn về phía căn phòng sáng đèn kia.

– Đều chuẩn bị tốt rồi chứ?

– Tốt rồi!

Ở bên cạnh, một nam tử có hình thức như nữ nhân lạnh lùng gật đầu, đáp.

Công tử nhà giàu gật đầu, đi tới, thuận tay chỉ năm đầu lĩnh, lạnh lùng nói:

– Tần Minh, Hoàng Tín, Đặng Phi, Tào Chính, Mạnh Khang, trước hết kéo bọn họ ra phía sau đi.

Hắn nói xong, đám người Tần Minh đang định nói thì mấy chiếc nỏ lập tức chỉ vào đầu bọn họ. Công tử nhà giàu cũng không nhìn mấy người mà lập tức đi đến phía trước, đặt hai chiếc ghế dựa xuống, ngồi đó, hai tay chắp lại, thần sắc lạnh lùng.

– Quấy rầy mọi người ăn cơm, rất xin lỗi. Ta nói đơn giản một chút. Tại hạ Lôi Phong, người giang hồ tặng phỉ hiệu là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ, từ kinh thành tới đây, bình thường mà nói thì cũng chính là tay sai của triều đình. Ta không phải là người tốt đẹp gì mà tới đây là vì diệt Lương Sơn. Tối nay muốn làm chút chuyện, mọi người không cần lo lắng, ta sẽ nói cho mọi người biết làm như thế nào.

Hắn vừa nói dứt lời, trong đám người đã loáng thoáng mấy tiếng chửi khẽ. Công tử nhà giàu giơ tay day day trán, đồng thời cũng búng ngón tay. Hai người ở bên cạnh liền đi lên phía trước, bắt một tên lính Lương Sơn lên, ấn xuống ngồi trên chiếc ghế còn lại. Tên lính kia nhìn quanh, ánh mắt bướng bỉnh. Công tử nhà giàu vỗ vỗ vai y, nói:

– Đừng lo lắng, ta sẽ làm rất chậm, ngươi có thể theo kịp.

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Ở Rể (Chuế Tế) - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu (full)

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Ngôn Tình    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu.
Bạn có thể đọc truyện Ở Rể (Chuế Tế) - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu (full) Chương 441: Ác niệm đông thăng (2) được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Ở Rể (Chuế Tế) - Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu (full) sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close