Dịch giả: luongsonbac1102
Màn đêm dần buông xuống, Long Hồi đã chết.
Y bị treo ngược trên cột cờ, thi thể cụt tay bị đánh đến chằng chịt thương tích, máu từ trên người từ từ nhỏ xuống, bị gió đêm làm đông cứng lại thành băng tuyết đỏ thẫm.
Thi thể của những tướng lĩnh còn lại bị treo trên cột cờ phần lớn cũng đều như thế.
Doanh địa của Oán Quân và Hạ thôn đều rực ánh lửa, chiếu rọi trong đêm đen. Hơn ngàn tù binh bị Oán Quân bắt tới bị nhốt cách những cột cờ đó không xa, bọn họ dĩ nhiên là không có lều cỏ và lửa trại. Trời đêm như này, chỉ có thể ôm nhau mà sưởi ấm, không ít người bởi vì bị thương mà dần dần cũng bị đông chết cứng rồi. Trong ánh lửa, thi thoảng có binh lính Oán Quân kéo một hoặc mấy tù binh không an phận ra, hoặc đánh chết hoặc chém chết họ. Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong đêm.
Xa xa, thủ quân Hạ thôn trầm mặc quan sát toàn bộ cảnh tượng này.
Ninh Nghị không hề ngủ mà cùng với Tần Thiệu Khiêm và vài tướng lĩnh ở trong phòng chỉ huy thương nghị đối sách. Thỉnh thoảng hắn đi ra ngoài một chút, nhìn nhìn, bầu trời đêm lấp loáng ánh lửa tựa như mặt sông lung linh ánh đèn đêm đời sau. Một sườn doanh địa, chỗ doanh tường ngày hôm trước bị đập vỡ lúc này vẫn còn có một vài người đang tiến hành sửa chữa, gia cố, cũng có thể mơ hồ nhìn thấy sự việc ở trước quân doanh Oán Quân xa xa.
Quyên Nhi bưng trà đi vào, lúc đi ra đứng bên cạnh Ninh Nghị. Mấy ngày nay, bên ngoài Hạ thôn chiến đấu sôi trào, nàng ở bên trong hỗ trợ, phân phát vật tư, an bài thương binh, xử lý tạp vụ, cũng bận rộn tối tăm mặt mũi. Rất nhiều thời điểm, nàng còn phải an bài sinh hoạt cho đám người Ninh Nghị, lúc này, thiếu nữ dung sắc tiều tụy, hơi chút mệt mỏi. Ninh Nghị nhìn nàng, cười một tiếng, sau đó cởi áo khoác trên người ra, khoác lên mình nàng. Thiếu nữ liền lui về sau một bước, liên tục lắc đầu.
– Em không lạnh, cô gia, người mặc vào đi.
Thần sắc của nàng kiên quyết. Ninh Nghị cũng không miễn cưỡng nữa, chỉ nói:
– Đi nghỉ sớm đi.
Quyên Nhi gật đầu, nhìn về hướng quân doanh Oán Quân xa xa, lại đứng đó một lúc lâu:
– Cô gia, những người bị bắt kia, nhiều phiền toái lắm đúng không?
Nàng cũng không hiểu chiến sự đến mức này, các loại biến hóa đại biểu ý nghĩa và trình độ gì, chẳng qua là chỉ nói sự việc ngày hôm nay xảy ra, nàng cũng cảm nhận được bầu không khí trong doanh địa đột nhiên trầm xuống, trong lúc vô cùng căng thẳng thì đây đương nhiên không phải là chuyện tốt.
Ninh Nghị suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn phải cười nói:
– Không có chuyện gì, có thể giải quyết được.
Lần này người Nữ Chân xâm nhập phía nam, bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng sự việc phát triển đến ngày hôm nay, rất nhiều mấu chốt cũng đã có thể thấy được rõ ràng. Trận chiến thành Biện Lương cũng đã tới thời điểm quyết định sinh tử, mà cơ hội duy nhất có thể quyết định sinh tử chính là tất cả mọi người đấu tranh từng chút một. Từ ý nghĩa nào đó, Ninh Nghị không phải là một “Tử ngạch phái” tín phục tinh thần hy sinh vì nước. Rất nhiều chuyện, hắn đều hết sức biến báo. Muốn nói nỗ lực vì nước, điều này ở trong lòng hắn rốt cuộc cảm thấy có bao nhiêu sự đồng cảm đối với Vũ triều, cũng khó mà nói rõ được. Nhưng ngay từlúc ban đầu vườn không nhà trống, sau đó là thu nạp bại binh, tranh đoạt lại đồi Mưu Đà, lại đến tử thủ Hạ thôn, hắn đi đến bước này, chẳng qua nguyên nhân là bởi vì: đây là phương pháp duy nhất có thể phá được cục diện này.
(Tử ngạch phái: ý chỉ loại người bảo thủ, kiên trì lập trường nào đó, không chịu tiếp nhận thỏa hiệp, không chịu nhượng bộ, nhất định phải thay đổi thế giới này)
Hắn không hiểu việc binh, đối với chiến trận trước mắt thì cũng có chút lý giải, tuy nhiên cũng chỉ là kiến thức nửa vời mà thôi. Nhưng có một điểm hắn hiểu rõ, nhìn trước trông sau, tư duy quen nghĩ mưu lợi, hiểu rõ thiệt hơn, thì không làm nên việc gì. Vũ triều có rất nhiều tướng lĩnh, đại thần như vậy, đa số con người cũng đều là như thế, biết khó mà lui. Nhưng trong rất nhiều sự việc, thật ra đó lại không phải là thói quen tốt. Khi người Nữ Chân mạnh mẽ đánh tới, uy hiếp tính mạng của người Vũ triều, người muốn thắng lợi nhưng không nguyện hy sinh, thì vĩnh viễn sẽ không thể thắng được.
Bất kể là chiến tranh hay là làm việc, đến lúc quan trọng nhất, đánh cược tính mệnh chỉ là điều kiện tiên quyết cơ bản nhất mà thôi. Sở dĩ hắn làm tất cả những việc như vườn không nhà trống, dùng tin tức kích động Hoàn Nhan Tông Vọng, đoạt đồi Mưu Đà. Mà đến sau cùng, hãm mình tại nơi này, không có đường lui nào đáng nói, hơn một vạn bốn ngàn người được chỉnh hợp vội vàng không thể kéo ra chiến đấu, những thứ như Du mộc pháo, Địa lôi gì gì đó, cũng chỉ có tác dụng lớn nhất là phòng thủ mà thôi. Nếu như Biện Lương có thể thủ vững, mà bên này có thể kiên cường chống đỡ, tiêu hao lực lượng trù bị của người Nữ Chân, như vậy, đường sống duy nhất của Vũ triều xuất hiện, khi đó, có thể hòa đàm rồi.
Nếu như nói là vì quốc gia, có thể Ninh Nghị đã sớm ra đi, nhưng vì đó là những chuyện làm được, nên hắn ở lại, bởi vì chỉ có như vậy, sự việc mới có thể thành công.
Nhưng chiến tranh dù sao cũng là chiến tranh, tình thế phát triển đến tận đây, Ninh Nghị cũng đã nhiều lần quan sát kỹ thế cuộc trước mắt, bề ngoài nhìn như lực lượng đôi bên đang trong tình thế giằng co cân bằng, ý chí tinh thần bị kéo căng như dây cung, nhưng thực tế một khắc sau, một bên sụp đổ trước thì cũng chẳng có gì là lạ. Mà khả năng phát sinh nhất vẫn là thủ quân Hạ thôn. Sĩ khí của hơn một vạn bốn ngàn tinh binh này có thể chống đỡ tới mức độ nào, thậm chí bốn ngàn tinh binh tinh binh trong đó có thể chống đỡ tới mức độ nào, bất luận Ninh Nghị hay Tần Thiệu Khiêm, thật sự đều không thể đoán được. Mà Quách Dược Sư bên kia, ngược lại có thể hiểu rõ trong lòng.
Do vị tướng lĩnh tên là Long Hồi kia suất lĩnh hơn vạn người triển khai cứu viện bên này, hiểu rõ việc như này sẽ khiến quân tâm phấn chấn, nhưng chiến quả thất bại thảm hại thì không hề nghi ngờ sẽ là một sự đả kích mạnh mẽ. Hơn nữa, khi sự việc phát triển đến trạng thái trước mắt, một khi hơn một ngàn tù binh này bị xua đi công thành, so sánh quân tâm cùng nhân số bị tiêu hao kia, Hạ thôn sẽ có khả năng lâm vào tình thế nan giải nhất.
Có một vài người có kinh nghiệm nhất định về chiến trường, đại khãi đều có thể đoán được khả năng trước mắt. Mà với những người tại sơn cốc này, dù đã không ngừng trưởng thành sau mấy ngày liên tục chiến đấu, nhưng cũng vẫn chưa tới mức “vô giải khả kích”. Giống như Ninh Nghị tại Chúc gia trang ứng phó nhân mã Lương Sơn đã nói, có lẽ ngươi sẽ không lui, người bên cạnh liệu có tin tưởng ngươi như vậy không, ngươi có tin tưởng người bên cạnh như vậy không. Chỉ cần có người ý thức được điểm này, tất nhiên tinh thần đều sẽ đi xuống.
Ninh Nghị không thể nói rõ ràng với Quyên Nhi những chuyện này, nhưng lúc nàng đi, hắn nhìn bóng dáng thiếu nữ, cảm xúc phức tạp. Giống như dĩ vãng từng đối mặt với sống chết, rất nhiều lần hắn đều vượt qua hố sâu, nhưng trước mỗi một hố sâu, hắn thường nghĩ, liệu đây có phải là cuối cùng hay không…
Hắn nhắm mắt lại, nhớ đến bóng dáng Tô Đàn Nhi, Vân Trúc, Nguyên Cẩm Nhi, Tiểu Thiên, còn có tiểu nữ tử tên là Tây Qua ở phía nam xa xôi nữa, nhớ tới những chuyện liên quan đến các nàng. Qua một lát, hắn thở dài, xoay người lại.
Dưới doanh địa, Mao Nhất Sơn trở lại trong lều ấm áp, nhìn thấy Cừ Khánh đang mài đao. Những người khác đều chưa quay về lều.
– Mẹ nó chứ… Ta hận không thể thịt chúng…
Những tiếng kêu thảm thiết từ bên doanh địa Oán Quân thỉnh thoảng vọng tới, trong lều yên lặng, chỉ có tiếng mài đao vang lên. Mao Nhất Sơn ngồi bên kia, trầm mặc chốc lát, nhìn nhìn Cừ Khánh.
– Cừ đại ca, ngày mai… rất phiền toái đúng không?
Bởi vì Cừ Khánh bị thương, một hai ngày nay đều phải nằm im. Từ lúc Mao Nhất Sơn quen biết y đến giờ, chưa từng thấy y lộ thần sắc trịnh trọng đến vậy, ít nhất là khi không có chiến tranh, y chỉ lo nghỉ ngơi, ngủ, ngáy… buổi tối không hề mài đao đấy.
Cừ Khánh không trả lời thẳng, chỉ lẳng lặng mài. Một lúc sau, chạm vào mũi đao, thở ra hơi lạnh.
– Sợ là không dễ dàng, ngươi cũng mài đi.
Y ném đá mài tới.
Mao Nhất Sơn bắt lấy hòn đá, sững sờ tại chỗ chốc lát, ngồi ở mép giường nghiêng đầu nhìn lên, qua kẽ hở trên đỉnh lều, bầu trời như có ánh trăng sáng nhàn nhạt.
Một đêm dài từ từ trôi qua.
Khi trời tảng sáng, doanh địa hai bên cũng đã có hành động…
– Bắt bọn chúng đứng lên…
Theo tiếng roi cùng tiếng gào, chiến mã chạy trong doanh địa. Hơn ngàn tù binh tụ tập đã bắt đầu bị xua đuổi đứng lên. Ngày hôm qua, bọn họ sau khi bị bắt không được một giọt nước nào, lại trải qua một đêm đông giá rét, có người có thể đứng lên, nhưng cũng có người đã vô cùng suy yếu, cũng có một số người nằm im lìm, không thể đứng lên nổi.
Vài thi thể treo trên cột cờ trước đó, trải qua một đêm lạnh băng cũng đã đông cứng thành băng đá thê thảm, trong băng tuyết mang theo máu thịt đỏ sẫm.
– Bắt chúng đứng lên, bắt chúng đứng lên! Không đứng lên nổi thì chém một đao cho ta…
Oán Quân đã bày trận, đi phía sau vung roi đánh vào lưng tù binh, bắt họ tiến về phía trước. Sau doanh tường Hạ thôn phía trước xa xa, từng bóng người kéo dài mở ra, đều đang nhìn bên này.
Hàm răng Hà Xán run rẩy, khóc lên.
Gã là một thành viên trong hơn một ngàn tù binh này, vốn cũng là một tiểu binh dưới trướng Long Hồi. Hôm qua Oán Quân đánh tới, thủ hạ của Long Hồi chạy trốn ít nhất, điều này cũng có liên quan chút ít đến việc Long Hồi tử chiến, nhưng quan trọng nhất là vì binh bại quá nhanh, bọn họ chậm một bước, sau đó bị bao vây lại, cuối cùng nhóm binh lính này chết trận thì ít, phần nhiều là về sau bị Oán Quân bao vây mà vứt bỏ khí giới đầu hàng. Dù sao bọn họ không phải là sắt thép gì cả, trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, đầu hàng cũng là chuyện thường tình.
Long Hồi giết tới lực kiệt, bị chặt một tay mới bị bắt lại. Hà Xán không quen vị thượng quan này, chỉ là trong lúc di chuyển thấy vị thượng quan này bị dây thừng trói lại, kéo chạy sau ngựa, cũng có binh sĩ Oán Quân đuổi theo đánh y, sau đó thì bị trói trên cột cờ, dùng roi quất đến chết. Gã không rõ trong đầu mình nghĩ gì, chỉ là có chút gì đó đã trở nên rõ ràng, gã biết rõ, mình cũng sẽ chết.
Gã cứ như vậy tựa đỡ lấy người bên cạnh khóc lóc đi qua mấy cột cờ đó. Lúc đi qua Long Hồi, gã còn nhìn thoáng qua, thi thể bị đóng băng này vô cùng thể lương, bị Oán Quân đánh, thi thể dĩ nhiên đã hoàn toàn biến dạng, con mắt cũng đã bị đánh bật ra, máu thịt bầy nhầy, chỉ có miệng y vẫn há ra, tựa như muốn nói gì đó. Gã nhìn thoáng qua thì không dám nhìn thêm nữa.
Gió gào thét thổi qua sơn cốc. Trong sơn cốc, không khí khẩn trương đến gần đọng lại, mấy vạn người giằng co, khoảng cách hai bên đang không ngừng được rút ngắn bởi đám tù binh đang tiến tới. Trước quân trận Oán Quân, Quách Dược Sư giục ngựa đứng trang nghiêm, chời đợi phía đối diện phản ứng. Trên bình đài Hạ thôn, đám người Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm đang nghiêm nghị trông qua, một vài tướng lĩnh cùng lính liên lạc cũng xuyên qua đoàn người. Ở một vài vị trí, cung tiễn thủ đã đặt sẵn mũi tên.
Thời gian tựa như lưu chuyển trước mắt tất cả mọi người.
Biến cố đã xảy ra tại một nơi mà không có mấy người dự liệu được.
Trên toàn bộ chiến trận, nơi hơn ngàn tù binh bị xua đuổi tiến về phía trước là nơi duy nhất có tiếng huyên náo lớn, chủ yếu cũng là tiếng quát mắng của binh lính Oán Quân phía sau, bọn họ một mặt vung roi, xua đuổi, một mặt rút trường đao ra, chém những tù binh nằm dưới đất không thể đứng dậy nổi. Những người này có người đã chết rồi, cũng có người chỉ còn thoi thóp, lập tức đều bị một đao kia kết thúc tính mạng. Mùi máu tanh tràn ngập như mọi ngày.
Hà Xán thấy tay bị kéo một chút, đồng bạn cao gầy đi bên cạnh gã bỗng dừng lại.
Sau khi bọn họ bị bắt, tất cả đều bị đoạt đao thương, cũng không được cung cấp cơm nước, đơn giản chỉ bị dây thừng trói chặt hai tay. Điều này đối với binh lính bị trói mà nói thì ảnh hưởng rất ít, chỉ là rất nhiều người không dám phản kháng mà thôi.
Hà Xán nghe người cao gầy nói một câu:
– Ta không đi nữa.
Sau đó, có thanh âm buồn thảm từ bên cạnh phía trước vọng tới:
– Không muốn tiến tới nữa a!
Chiến mã chạy băng băng qua, sau đó là những ánh đao, có người ngã xuống, kỵ binh Oán Quân hô to:
– Đi! Ai dám dừng lại sẽ chết…
Rất nhiều người còn đang bước đi, Hà Xán nghe thanh âm cung tiễn, tên bắn tới, người cao gầy kia ngã xuống:
– Đi…
Trong tiếng rống to, bỗng lại có một giọng nói vang lên, lúc này, thanh âm đó trở nên cao vút:
– Các vị huynh đệ, phía trước là huynh đệ của chúng ta! Bọn họ hăng hái chiến đấu đến tận lúc này, chúng ta không giúp được gì thì đừng cản trở nữa…
Sau một trận quát to, hỗn loạn và chém giết bắt đầu rồi. Binh lính Oán Quân từ phía sau đẩy tới đây, toàn bộ trận hình của họ cũng đã bắt đầu đẩy về phía trước, có một vài tù binh đang tiếp tục bước, một số xông về phía sau, lôi kéo, ngã sấp xuống, tử vong cũng bắt đầu nhiều lên. Hà Xán loạng choạng trong đoàn người. Cách đó không xa, nơi cột cờ cao cao, cổ thi thể cũng đung đưa trong tầm mắt.
Tại khoảnh khắc hỗn loạn phát sinh này, Quách Dược Sư hạ mệnh lệnh đẩy tới. Hạ thôn, Ninh Nghị bước gấp gáp trên vọng tháp bên bình đài. Sau một khắc, hắn hô hướng phía dưới kêu mấy câu. Tần Thiệu Khiểm hơi sững sờ, sau đó cũng bỗng phất tay. Nhạc Phi cưỡi chiến mã cách đó không xa giơ trường thương lên.
Ranh giới doanh địa, Mao Nhất Sơn đứng sau doanh tường, nhìn cảnh tượng giết chóc xa xa, tay cầm đao của y đang run lên, hàm răng cắn chặt đến đau nhức. Rất nhiều tù binh đang ngừng tiến về phía trước, có người khóc, gào, tiếp đó là đồ đao phía sau quét qua. Nhưng hết thảy đều không thể có thể tưởng tượng, một khi bọn họ tới gần doanh địa, cung tiễn thủ phía bên này sẽ bắn chết bọn họ. Mà ngay một khắc này, y nhìn thấy chiến mã từ bên đằng sau phi qua.
Có thanh âm vang lên.
– Toàn quân dàn trận, chuẩn bị…
– Các ngươi nhìn đi…
Có người ở trên vọng tháp hô lớn. Vô số binh lính truyền lệnh thúc ngựa chạy nhanh!
– Đây là đồng bào của chúng ta, họ đang bị những tạp chủng kia giết! Chúng ta phải làm gì…
– Lũ hèn nhát phương bắc kia đến chỗ chúng ta! giết người nhà của chúng ta! đoạt đồ đạc của chúng ta! Các vị! Lúc này, không có nhiều con đường nữa…
Mao Nhất Sơn nghe thanh âm này, cảm thụ được động tĩnh của tòa sơn cốc, đột nhiên hiểu gì đó, y kéo đao, tay run lên, hai mắt đỏ ngầu, cười với đồng bạn bên cạnh:
– Ha ha ha…
Tiếng cười kia hưng phấn quỷ dị. Có lẽ đây là một khắc của cả đời Mao Nhất Sơn. Trước đây, y chưa bao giờ có một thời khắc cuồng nhiệt khát vọng giết địch như một khắc này. Khi những tù binh kia bị xua tới, trong lòng y hiểu mình chỉ có thể ở một chỗ canh giữ, nhưng tại thời khắc này, thượng cấp đã ra quyết định ngược lại.
Phía trên, soái kỳ lớn đón gió bay phấp phới bắt đầu lay động.
Hà Xán lảo đảo đi tới hướng những binh lính Oán Quân đang vung đao kia. Gã là một trong những người sống sót trong trận chiến này, khi trường đao chặt đứt cánh tay của gã, gã đã ngất đi, tại một khắc này, trong lòng gã nghĩ: Ta cùng với Long tướng quân giống nhau.
Trên chiến trường phía trước, khi tất cả mọi người bị kỵ binh của Oán Quân bao vây, vị tướng quân giết đến toàn thân đẫm máu tuyệt vọng hô to:
– Chúng ta đã bại, chúng ta đã bại rồi… chớ để bị lợi dụng…
Trong mơ hồ y đã nghe được như thế.
Trước một khắc khi mất đi ý thức, y nghe được thanh âm chấn động từ phía sau như lũ quét.
Tất cả cửa gỗ của doanh địa Hạ thôn ầm ầm mở ra, có một đoạn, binh lính đẩy bức tướng đã bị tàn phá. Giờ khắc này, tất cả nhược điểm của họ đang bộc lộ ra. Chiến mã của Quách Dược Sư ngừng một chút, giơ tay lên, hạ mệnh lệnh.
– Ngay hôm nay, sẽ không còn phải lo lắng về chúng nữa! Các vị… .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Weibo Của Tôi Có Thể Đoán Số Mệnh
2. Vô Vi Nhất Niệm
3. Mùa Hè Mang Tên Em
4. Cây Tùng Và Bươm Bướm
=====================================
Thanh âm tựa như sấm giật:
– Chúng ta thịt bọn chúng…
Sườn đông doanh địa, ngọn trường thương của Nhạc Phi hiện ra huyết quang sắc bén, bước ra khỏi cửa doanh địa.
Phía đông nam doanh địa, tướng lĩnh Hà Chí Thành bước lên đầu thành, rút trường đao ra, ném vỏ đao xuống, quay đầu lại hét:
– Giết!
Cửa chính, đao thuẫn dàn trận, tướng lĩnh đằng trước cưỡi ngựa cầm đao
– Chuẩn bị!
Bàng Lục An chỉ huy binh lính đẩy đổ doanh tường. Ngoài doanh tường là thi thể chồng chất. Y giẫm lên thi thể để đi qua, phía sau, có người từ miệng tường hổng này đi ra ngoài, có người bay qua tường vây, lan tràn mà ra.
Mũi tên bay qua không trung. Ngay sau đó, hai đội quân dùng tư thái dã man nhất xông đụng vào nhau…