Mặt trời tắt nắng nhường chỗ cho sự náo nhiệt của Giang Ninh, từng chiếc từng chiếc thuyền hoa lên đèn, thanh lâu ven sông cũng sáng lửa. Cuộc sống ban đêm nơi này ngoại trừ thú vui hạng nhất là tới thanh lâu, còn có cả việc ngắm nhìn cảnh đêm Tần Hoài, ngồi trong trà lâu ăn vặt, nghe một số chuyện đời, nhưng mà so đi tính lại, tới thanh lâu vẫn là mốt lúc này.
Tình hình ngoài thành khá khẩn trương, nhưng lũ lụt mấy năm xảy ra một lần cũng không thể làm ảnh hưởng tới cảnh tượng phồn hoa lãng phí nơi này. Người có tiền vẫn mãi là người có tiền, huống chi ở những nơi giàu có đông đúc như Giang Ninh, Dương Châu, Đông kinh, quyền lực của quan phủ tương đối tốt. Thời gian tới mặc dù đóng cửa thành, nhưng đại bộ phận nơi thanh lâu, hồng phấn vẫn kinh doanh như thường, hơn nữa cũng vì lý do thành đóng cửa, giá cả tăng cao, thu phí cũng cao lên. Do không còn nơi nào để đi nữa nên tần suất tới đây của những người giàu có nhiều hơn, khoảng thời gian này chính là khoảng thời gian hoàng kim nhất của những nơi ăn chơi, tiêu tiền.
Khi đám người Lý Tần, Tô Văn Khuê, Tô Văn Hưng tới Yến Thúy lâu, mấy người được hẹn trước cũng đã tới. Đa số người tham dự lần này là người của Tô gia, trong đó phòng hai có Tô Văn Hưng, Tô Văn Khuê, Tô Văn Điền, phòng ba có Tô Văn Lạc, Tô Văn Quý, người thân cận với Tô Đàn Nhi ngày thường là Tô Văn Định cũng đã tới. Đến nơi là họ đều tới chào Tô Trọng Kham một tiếng, bởi vì hắn chính là người tổ chức cuộc gặp của đám tiểu bối tối hôm nay.
Có lẽ đúng như lời Tô Đàn Nhi nói, Tô Trọng Kham hình như không quá thật lòng, hứng thú đối với vị trí gia chủ khẳng định là có, nhưng hắn cũng chẳng cần thiết phải sử dụng thủ đoạn với Ninh Nghị làm gì. Yến hội lần này chỉ là cuộc gặp thường ngày, Tô gia lấy danh nghĩa tiễn Lý Tần, đồng thời muốn đám con cháu trong nhà tiếp xúc nhiều hơn với hai người Ninh Nghị, Lý Tần. Dù sao, năng lực của đám con cháu này thế nào, Tô Trọng Kham là người hiểu rất rõ, nếu muốn đả kích Ninh Nghị thì chẳng khác nào tự đánh mặt mình, huống chi dù có dã tâm nhưng cũng phải kiêng nể Lý Tần bên cạnh.
Yến Thúy lâu không có nhiều hoa khôi nổi danh giống như một số thanh lâu khác. Nếu Kim Phong lâu, Ngưng Vũ lâu được coi là những thanh lâu hạng nhất Giang Ninh, Yến Thúy lâu chỉ là một trong những nơi hạng hai mà thôi. Vị trí thì miễn cưỡng họ cũng sếp trong 10 thứ hạng đầu Giang Ninh, thái độ phục vụ và các trò giải trí cũng tương đối tốt, nhưng chưa thể có sự tao nhã như Kim Phong, Ngưng Vũ.
Chẳng hạn, nếu như tri phủ Giang Ninh hoặc phò mã Khang Hiền tới Yến Thúy lâu đãi khách thì đúng là mất mặt. Ngược lại, phú thương thường hay tới nơi này, văn nhân đương nhiên cũng tới, rất nhiều người không quan niệm nhiều như vậy nhưng số lượt tới không nhiều, bởi dù sao ở đây cũng không phải là nơi hạng nhất.
Hôm nay mọi người tập trung ở đây không có ai mở miệng bàn luận chuyện thơ văn. Đám Tô Văn Hưng, Tô Văn Định thường ngày tự xưng tài tử cũng phải tự mình hiểu tình thế. Có hai người Ninh Nghị, Lý Tần ở đây, đám tài tử trong thành Giang Ninh không ai dám đứng trước mặt họ bêu xấu. Chuyện Trần Quý Vấn không dám hạ bút làm thơ khi nhìn thấy Ninh Nghị vẫn còn đó, tội gì phải tự đi làm chuyện mất mặt.
Tối hôm nay, người của phòng lớn, phòng hai, phòng ba đều tới, ngày thường gặp nhau kiểu gì cũng có xung đột một chút, nhưng hôm nay họ chỉ nói chuyện làm ăn, không nói chuyện thơ từ.
Lấy sở trường của bản thân, công sở đoản của đối phương, đó mới là binh pháp. Đám Tô Văn Hưng, Tô Văn Khuê, Tô Văn Quý đều được gia tộc giao quản lý một số cửa hàng. Trên đường đi, Tô Văn Quý thường hay nói chuyện với Ninh Nghị, tiểu tử này được mệnh danh là Tiểu Mạnh Thường của Tô gia, năng lực của bản thân không tốt nhưng dùng người đúng cách, làm người nhún nhường, ngôn ngữ khiêm tốn. Ninh Nghị cảm thấy có chút thú vị, người này có sở trường về mặt quan hệ nhưng mà để quản lý được người khác phải có năng lực sử dụng quyền hành, phương diện này có lẽ là nhược điểm của đối phương.
Những năng lực này cần phải được bồi dưỡng trong thời gian dài, có quan hệ rất nhiều tới tư chất của bản thân, cách giáo dục cũng đóng vai trò quan trọng. Người ta là nhân tài năng lực mạnh 10 phần, chí ít mình cũng phải có 6 phần mới được, không phải cứ muốn bồi dưỡng là xong, đương nhiên Ninh Nghị không cần đề cập tới chuyện này. Vừa đi vừa nghe Tô Văn Quý nói tới phương diện tâm đắc, nói tới một số tin đồn thú vị trên thương trường, Ninh Nghị cười gật đầu biểu thị sự học hỏi, Tô Văn Quý trong lòng vô cùng cao hứng, khó có thời cơ biểu hiện năng lực với Ninh Nghị nên đương nhiên càng phải nói kỹ, nói sâu về cái mình biết.
Thỉnh thoảng Tô Văn Hưng, Tô Văn Khuê cũng chen ngang:
“Lập Hằng, chuyện buôn bán này huynh không hiểu đâu, đừng nghe hắn nói linh tinh, hắn đang nói khoác mà thôi. Chuyện buôn bán ở Thái Hồ, tiểu tử Văn Quý này căn bản không biết gì cả.”
“Ai nói ta không biết!”
“Ngươi chỉ nghe đám chưởng quỹ, thủ hạ của mình nói mò, bọn họ nói gì, ngươi tin cái đó…”
“Chí ít ta cũng phân biệt được chuyện gì đúng, chuyện gì không đúng!”
Đôi bên không tránh khỏi lời qua tiếng lại, Ninh Nghị và Lý Tần ngồi trên xe ngựa hứng thú quan sát. Qua một lúc, họ lại quay sang nói với Ninh Nghị:
“Bằng không tối nay ngươi về hỏi nhị tỷ, xem tỷ ấy nói thế nào… Hừ.”
Mặc dù Tô Đàn Nhi là con gái, mọi người lại đang tranh đấu gay gắt trong phương diện buôn bán, nhưng thật tình mà nói, không ai dám phủ nhận năng lực kinh doanh của Tô Đàn Nhi. Về phần Ninh Nghị, hắn có lẽ là một đại tài tử, đối với chuyện buôn bán chắc là không hiểu gì. Cho dù là Tô Trọng Kham hay Tô Vân Phương chắc là đều đã tuyên bố lý do vì sao chọn Ninh Nghị làm người ở rể, điều này chẳng ai nghi ngờ.
Vì vậy, vừa đi họ vừa khoe mẽ những tâm đắc trên thương trường, cố gắng biểu hiện sự xuất sắc của mình cho Ninh Nghị và Lý Tần xem. Tới lúc xuống xe, họ mới ngừng chuyện, gặp gỡ những bằng hữu được mời tới. Tô Văn Hưng là người tiến vào Yến Thúy lâu đầu tiên, chỉ chốc lát sau đã gặp được người quen.
Khi mọi người tiến vào đại môn của Yến Thúy lâu đã thấy Tô Văn Hưng đang châm chọc khiêu khích, đối đầu gay gắt với Tiết gia Tiết Tiến. Bên cạnh Tiết Tiến hôm nay còn có huynh trưởng của hắn là Tiết Duyên, một trong những thanh niên trẻ tuổi xuất sắc, có người nói hắn chính là người được chọn làm gia chủ Tiết gia sau này. Ngoài ra, bên trong cũng đã có không ít bằng hữu, khách mời, đột nhiên thấy hơn 10 người của Tô gia bước vào thì đều đứng dậy chào hỏi. Mụ mụ, quy nô của Yến Thúy lâu thấy tình thế không ổn, vội vã chạy tới nói câu hòa khí, hoà giải tình thế căng thẳng của đôi bên.
Thanh lâu là nơi dễ bốc lửa vì ganh đua, vài câu châm chích kiểu gì cũng có, nhưng do những người tới đây đều có thân phận, nên cũng không tới mức ầm ĩ cãi vã như ngoài chợ. Đôi bên đều quan sát lẫn nhau, chỉ là khi Tiết Tiến nhìn thấy Ninh Nghị, sắc mặt cũng có chút không tốt, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân bị đùa cợt khi đối phương chỉ nói “Đạo sĩ kia chỉ ngâm có hai bài”. Lúc này do hai bên đã vào cả, đám người Tiết Duyên và Tô Văn Khuê đấu khẩu với nhau, mụ mụ ở giữa điều đình, Tiết Tiến và Tô Văn Hưng châm chích nhau vài câu nữa, trong lòng hai bên đều đang nghĩ tới Ninh Nghị. Lúc này hắn đang đứng cạnh Lý Tần, nhìn đối phương nói chuyện với một người khác.
“Thanh Địch huynh cũng ở đây à.”
“Đức Tân huynh, hạnh ngộ.”
Người đó cũng là một tài tử, tên là Liễu Thanh Địch, có danh tiếng tương đương với đám người Lý Tần, Tào Quan. Sau khi hai bên nói chuyện được một lúc, Tiết Tiến giới thiệu một câu: “Đây là bạn tốt của gia huynh, Liễu Yến – Liễu Thanh Địch.” Bên Tô gia liên tiếp nói mấy câu ngưỡng mộ đã lâu, Tiết Tiến nhìn chằm chằm Ninh Nghị, Ninh Nghị quay đầu quan sát cách bài trí của tòa nhà.
Vừa nãy Tiết Tiến và Tô Văn Hưng còn đang châm chích lẫn nhau, lúc này có thêm một người, đôi bên thoạt nhìn đã trở nên hòa nhã, vui vẻ.
Sau khi đôi bên khẩu phật tâm xà nói vài câu xã giao, Tiết Duyên cười nói:
“Nơi tốt nhất trong Yến Thúy lâu chính là đại sảnh bên này, chúng ta hôm nay ngồi đó xem biểu diễn, không biết các vị định thế nào?”
Bên này Tô Văn Khuê cười nói:
“Tuệ nhãn của Tiết huynh ở Giang Ninh ai mà không biết, tối nay Tiết huynh chọn chỗ này, chúng ta đương nhiên cũng phải ngồi ở đại sảnh rồi… Chúng ta lên lầu hai.”
Tầng 1 và tầng 2 của tòa nhà này có kết cấu tương đối giống nhau, căn bản đều quây quanh một cái sân khấu lớn, phía trước sân khấu được bố trí những cái bàn tròn. ngoài nơi này, thanh lâu đương nhiên cũng có phòng để chơi gái uống hoa tửu, chỉ là thường ngày có nhiều người, trước mặt mọi người mấy cô gái tiếp khách cũng không dám có những hành động quá trớn. Mục đích của mọi người tới nơi này không phải để xem biểu diễn, nếu xem biểu diễn thì thanh lâu chẳng mấy chốc sập tiệm.
Vừa đi lên lầu, Ninh Nghị vừa quay đầu hỏi Lý Tần:
“Đám người này dự tính ganh đua với nhau kiểu gì?”
Lý Tần nở nụ cười:
“Các tiết mục của Yến Thúy lâu cũng khá đặc sắc, những cô nương nổi bật như Lữ Hà nếu không bị mời trước thường ra đây biểu diễn. Nếu họ coi trọng ai, xuống sân khấu kính một chén rượu, sau đó mới có thể cùng vào nội đường tiếp khách. À, được kính một chén rượu trước mặt mọi người, chuyện này đúng là rất có thể diện, thương nhân, tài tử, ai cũng được, ai mà chẳng thích được mỹ nhân ưu ái trước mặt mọi người.”
Ninh Nghị gật đầu:
“Nói vậy thì muốn được xem trọng bắt buộc phải có ngân lượng.”
“Chuyện này là đương nhiên.”
Lý Tần cười nói:
“Nhưng mà cũng có những trường hợp ngoại lệ, thí dụ Lập Hằng có thể viết một bài thơ từ gì đó cho nàng, nàng thấy hay đương nhiên sẽ tới mời rượu huynh. Tóm lại, muốn được kính rượu phải chơi trội, phải thể hiện công phu của mình mới xong.”
“À, nói vậy chẳng phải Lý huynh đang tính viết một bài thơ đoạt mỹ nhân về hay sao?”
“Việc này có chút khó, tài thơ của Liễu Thanh Địch cũng đâu có kém ta, hơn nữa, huynh cứ nhìn thái độ của bọn Tiết Duyên là biết họ là khách quen của nơi này, phần thắng đã định rồi. Huynh đệ của huynh vừa nãy cũng biết điều này, sở dĩ nói một cách tự tin như vậy, đơn giản là vì có hai người chúng ta ở đây, nếu mình ta làm thơ thì kiểu gì cũng thua, nhưng nếu Lập Hằng huynh đích thân viết một bài, đệ nhất tài tử múa bút cũng chẳng khác nào bắn ngân lượng vào người đối phương, kết quả thế nào vẫn còn chưa biết.”
“Ừ, nói chung rất có thể diện…”
“Ha ha, cũng vì thể diện…”
Hai người vừa đi lên lầu vừa cười nói.
Trên thực tế, Lý Tần rất có hứng thú với chuyện này, dù Ninh Nghị không viết, hắn cũng sẽ đích thân viết một bài khiêu chiến Liễu Thanh Địch. Ninh Nghị quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong đại sảnh phía dưới, thư sinh tên Liễu Thanh Địch kia dường như cũng đang nhìn sang bên này, cười phất phất tay, trông rất là thân mật. Thế nhưng đột nhiên Ninh Nghị lại chuyển ánh mắt, bởi vì ở một cái cửa sổ phòng bên cạnh sân khấu có một cảnh tượng hấp dẫn hắn hơn.