Trăng sáng sao thưa, trong bóng đêm vang lên tiếng mõ báo đã qua giờ Tý. Trong thành Giang Ninh đèn vẫn sáng, xe ngựa vẫn đi, người cầm đèn lồng hoặc là đi nhanh hoặc là chậm rãi dạo cảnh, tạo thành những luồng sáng
di động. Trên sông Tần Hoài ánh sáng đan xen, lâu thuyền tới lui, đèn
sáng như trên đường.
Những người sống về đêm bây giờ mới ra khỏi
nhà, thỉnh thoảng trong phố lại vang lên tiếng gõ cửa và tiếng gọi nhau í ới. Qua giờ Tý một khoảng thời gian, đèn trong thành bắt đầu tắt bớt,
đèn lồng cũng bớt đi. Một số thanh lâu vẫn sáng đèn nhưng đã có phần bớt náo nhiệt, lâu thuyền trên sông cũng tiến lại gần bờ, sau đó chỉ còn
thấp thoáng một hai đốm sáng.
Đêm dần trôi, bóng đen trườn đi như nước lũ. Một canh giờ, lại một canh giờ, thành thị chìm hẳn vào trong
im lặng, hi hữu mới có một hai nhà sáng đèn.
Đây là phòng ngủ của con gái, trông có vẻ hơi hỗn loạn, vốn nó được bày biện tương đối đơn
giản, nhưng lúc này trong phòng đã có thêm một số thứ. Nào là chậu hoa
kỳ lạ, nào là một số đồ vật kỷ niệm nho nhỏ, một số đồ trang sức, trên
giường thậm chí còn một số túi đồ, rõ ràng là không còn chỗ để.
Ban mai hơi rạng, nữ tử cất tiếng.
“Ư, Vân Trúc tỷ, ngủ thêm một chút đi mà…”
Màn mới kéo được một nửa, một giọng nói nũng nịu truyền ra. Nhiếp Vân Trúc
đang mặc yếm và quần nhỏ, cô gái trên giường trở mình, đưa tay kéo tới.
“Được rồi, muội ngủ tiếp đi…”
Vân Trúc cười cười cầm xiêm y xuống giường, sau khi mặc xong nàng đi giầy
vải, cầm đèn đặt lên chỗ còn trống trên bàn. Căn nhà nhỏ này chỉ có một
gian phòng khách, cuối cùng biến thành nơi ở cho Khấu nhi, Nguyên Cẩm
Nhi lấy ngay lý do chị em tình thâm cùng Nhiếp Vân Trúc chung phòng.
Chị em tốt thì ngủ cùng cũng chẳng sao, nhưng không biết mấy hôm nay Nguyên Cẩm Nhi lấy đâu ra khá nhiều thứ cổ quái vứt lung tung trong phòng,
khiến cho căn phòng giản đơn, lịch sự, tao nhã của Nhiếp Vân Trúc trở
nên lộn xộn. Cũng may là Nhiếp Vân Trúc tính tình thoải mái, Nguyên Cẩm
Nhi nếu thấy vui thì nàng cũng không quản.
“Cái tên Ninh Nghị kia… Hắn hôm nay dám đến mới là lạ.”
Trên giường, cô gái nói một cách uể oải, mơ mơ màng màng:
“Không sợ bị muội mắng sao…”
Nghe thấy nàng nói với giọng này, Nhiếp Vân Trúc khẽ cười bước ra ngoài cửa. Hồ Đào và Khấu nhi thực ra cũng đã tỉnh, đang ở phòng bếp đun nước
nóng, nàng cũng qua đó hỗ trợ. Sau khi rửa mặt, nàng trở lại phòng mình
bắt đầu trang điểm một cách đơn giản, chải đầu, nghe Nguyên Cẩm Nhi lẩm
bẩm vài câu nhưng không rõ ý cho lắm.
Qua một lúc, cô gái đã
trang điểm song, quần áo chỉnh tề ra ngoài, tuy trang phục đơn giản, mộc mạc, nhưng sáng nào nàng cũng phải mất một phen công phu. Nàng ra ngoài quét dọn, xong vào nhà bưng ấm trà đặt trên bậc thềm, ngồi xuống.
Sắc trời vẫn còn nhập nhoạng, trăng vẫn treo trên bầu trời, phía đông xa
xôi, sương mù vẫn bao phủ, đường chân trời lộ ra một chút. Gió mát thổi
tới, mang theo hương vị của nước sông Tần Hoài. Ánh sáng đầu tiên chiếu
tới, nàng tự pha một ấm trà, yên tĩnh chờ đợi.
Qua một lúc,
Nguyên Cẩm Nhi với bộ trang phục xộc xệch đi tới, hai tay dụi mắt. Thân
hình của nàng vốn mảnh khảnh, vô cùng thích hợp với vũ đạo, nhưng trông
vẫn còn khá trẻ con. Trước đây, khi Nhiếp Vân Trúc ngồi đợi Ninh Nghị,
nàng có thể còn đang ngủ hoặc là chỉ ra nói mấy câu rồi rời đi, nhưng
hôm nay nàng lại ngồi xuống, dựa vào người Vân Trúc tiếp tục ngủ gật,
dường như là không dự định rời đi. Vân Trúc ôm vai nàng, gió mát làm cho nàng tỉnh táo, không bao lâu sau, Nguyên Cẩm Nhi thở dài một hơi, hai
tay mò loạn tìm ấm trà rót một chén.
“Hắn mà tới đây, muội nhất định phải mắng hắn, thật mất mặt!”
Nguyên Cẩm Nhi tuyên bố như vậy, Vân Trúc ở bên cạnh nở nụ cười:
“Còn tức à, tức gì cơ chứ, người ta cũng đã thưởng 500 lượng, đó là con số lớn rồi.”
“Đâu có giống như tỷ, hắn thưởng cho muội mà lén la lén lút! Không biết có
giấu được hay không, nếu mọi người mà biết thì muội biết giấu mặt đi
đâu, làm thế nào mà sống nữa chứ…”
“Thế nhưng hắn phản ứng rất nhanh còn gì, đâu có bao nhiêu người biết.”
“Nhanh cái gì, lúc đó rất nhiều người thấy, xấu hổ muốn chết…”
Nhớ tới buổi tối hôm qua, Nguyên Cẩm Nhi cảm thấy mình không thể chịu đựng
được. Khi đó, nàng chạy tới kính rượu, mang cho đối phương thể diện, vậy mà khi thưởng tiền, nàng chỉ nhận được 4 lượng bạc.
Mà lúc đó,
dù không có ngân lượng cũng không sao, viết thơ tặng mình cũng được,
nhưng kết quả là hắn lại quay đầu nói với cô nương phía sau “năm trăm
lượng”, nhưng tay lại không đưa ra, mãi sau mới tìm người của Yến Thúy
lâu lén lút đưa cho 500 lượng. Kiểu gì đám người của Tiết gia kia cũng
biết, bên ngoài chắc chắn cũng có người nhận ra…
Lần đầu tiên
bị thiệt thòi.. à không, lần thứ hai, lần đầu tiên là chạy tới định dọa
hắn, ai ngờ bị Liễu Thanh Địch dọa cho vỡ mật, lần này lại không biết
xấu hổ móc ra 4 lượng bạc vụn tặng mình… rồi lại lén lút đưa 500 lượng,
đúng là mất mặt…
Khi theo Nhiếp Vân Trúc rời Yến Thúy lâu, nàng đã bắt đầu hò hét ầm ĩ rằng phải trả thù, bây giờ vẫn vậy, thoắt cái đã hết mấy chén trà. Cuối cùng thì khi trời hơi sáng, sương mù dần tan,
một bóng người, tay trái quấn băng xuất hiện. Nhịp chạy vẫn như như ngày thường, nhưng hôm nay khi dừng lại, hắn và Nguyên Cẩm Nhi nhìn nhau một lúc.
“Huynh còn dám tới đây…”
“Cô còn dám nói!”
Ninh Nghị nhíu mày:
“Sợ chưa đủ loạn à?”
“Tôi làm sao mà không dám nói, bốn lượng bạc vụn! Bốn lượng bạc vụn!”
“Ta chỉ có bốn lượng thì làm thế nào, cô đâu có nói trước với ta? Tự làm tự chịu!”
“Đó là tôi hỗ trợ Vân Trúc tỷ, chuyện còn lại, huynh phải tự lo!”
“Hỗ trợ cái gì, hỗ trợ mà như vậy sao? Hôm nay Giang Ninh nhất định sẽ truyền đi ầm ĩ!”
“Ầm ĩ cũng là nói về tôi!”
“Vốn chuyện đâu ầm ĩ tới mức này, Vân Trúc lên sân khấu, ảnh hưởng cũng có
hạn, chỉ khiến người khác hiếu kỳ. Cô thì đúng là làm loạn… kiểu gì cũng ồn ào…”
“Đó là tránh cho huynh mất thể diện, cũng là vì Vân
Trúc tỷ tôi mới làm như vậy, còn nói tôi làm loạn. Bao nhiêu người cầu
tôi làm loạn còn chưa được đấy!”
“Cám ơn nhiều, cám ơn nhiều, cô
có thấy lúc cô bắt đầu, sắc mặt của tên Liễu Thanh Địch kia như thế nào
không, lúc đó hắn hận không ăn tươi nuốt sống tôi được đấy, sau đó thấy
cô đi cùng với Vân Trúc, người ta tới tìm ta chất vấn.”
“Vậy huynh nói thế nào?”
“Ta nói là không biết, chẳng biết Nguyên Cẩm Nhi là ai, chưa bao giờ quen, hỏi tôi làm gì, muốn hỏi thì đi tìm cô mà hỏi.”
“Đúng là phí tấm lòng của tôi mà…”
“Nói chung do cô mà người ta đang chú ý tới tôi.”
“Tôi đâu có thân thiết gì với hắn đâu…”
Kỳ thực chuyện này cũng chẳng có gì lớn, nhưng mà đã cãi nhau thì không
thể để mình thua được, hai người cứ thế đấu khẩu, Ninh Nghị thỉnh thoảng rót trà, Nguyên Cẩm Nhi tiếp tục lầu bầu tìm Nhiếp Vân Trúc phân xử
giúp. Nhiếp Vân Trúc cười, tỏ thái độ không giúp ai cả, Nguyên Cẩm Nhi
oán giận chạy mất.
Ánh bình minh mới hé, Ninh Nghị ngồi đó yên
tĩnh uống trà, Nhiếp Vân Trúc ôm hai đầu gối, trầm mặc một lúc lâu mới
cúi đầu cười nói:
“Chuyện tối qua đúng là muội đã bốc đồng, Cẩm Nhi
gây chuyện cũng chỉ là bốc đồng theo muội… Lập Hằng… không nên trách
muội ấy…”
“Không sao, ta cũng cảm thấy tương đối thú vị.”
Ninh Nghị cười nhìn phương hướng Nguyên Cẩm Nhi rời đi. Bản thân hắn là
người làm đại sự, chuyện nhỏ mà tính toán được mất thì chẳng ra sao, đôi lúc cũng phải to gan lớn mật bỏ qua một số, đột nhiên hắn chuyển chủ
đề:
“Lúc đó nàng lên sân khấu biểu diễn có phải đáp ứng điều kiện gì của Yến Thúy lâu không?”
“Cẩm nhi có quen với Trần mụ mụ, hôm đó nghe nói muội ấy tới Yến Thúy lâu
dậy múa cho một số cô nương ở đó, muội cũng tới giúp một chút.”
Ninh Nghị lúc này mới gật đầu:
“Không có chuyện gì thì tốt rồi.”
“Nhưng mà… sau khi suy nghĩ, muội mới thấy chuyện có chút phiền phức…”
Nhiếp Vân Trúc suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói:
“Chuyện… là chuyện có liên quan tới Tần lão… Muội muốn tới nhà xin lỗi, từ chối…”
Đây mới là chuyện cần thương lượng, Ninh Nghị nhìn nàng một chút rồi nói:
“Trước khi biểu diễn, nàng đã suy nghĩ chưa?”
“Dạ rồi.”
Nhiếp Vân Trúc gật đầu:
“Có suy nghĩ một chút, nhưng cũng không quá nhiều.”
Nàng hơi có chút áy náy:
“Kết quả là lại mang tới phiền phức cho Lập Hằng…”
“Không có gì lớn.”
Ninh Nghị lắc đầu:
“Ta sẽ giải quyết.”
“Nhưng mà chuyện đó tính ra cũng không tốt lắm…”
“Đúng là như vậy, để ta đi nói.”
“Muội cũng quen với Tần lão, ông ấy đối với muội rất tốt, muội nên đi thì tốt hơn…”
Ninh Nghị suy nghĩ một chút, cười rộ lên:
“Như vậy đi, mấy ngày nữa ta bố trí thời gian cùng muội tới xin lỗi, cự
tuyệt chuyện nhận nghĩa phụ, dù sao nó cũng không phải chuyện lớn gì, ta sẽ giải quyết, muội không cần lo lắng.”
“Vâng.”
Nhiếp Vân
Trúc trả lời một tiếng, gật đầu. Lúc này không cần nói lời xin lỗi,
không nói tới chuyện liên lụy, có thể cùng nhau làm đã là chuyện tốt
nhất mà nàng có thể hài lòng rồi.
Trước khi biểu diễn nàng cũng
đã nghĩ, chắc là Lập Hằng cũng không quan tâm tới chuyện thể diện gì
đâu. Nhưng một khi đã lên sân khấu, những chuyện thị phi không muốn
nhiễm cũng đã lan tới mình. Đây là chuyện nàng rất sợ hãi, thật vất vả
lắm mới chối bỏ được, đưa bản thân rời khỏi chốn trăng hoa, nàng thực sự mệt mỏi, không muốn đụng chạm tới những thứ này.
Nhưng lúc này
đã không còn giống trước kia, Lập Hằng không thèm để ý, trong tim nàng
liền yên ổn. Khi đó, nàng chợt phát hiện, những điều khiến nàng sợ hãi
trước đây, bây giờ đã trở nên nhỏ bé không đáng kể. Trong lòng đã có nơi tựa, vì hắn biểu diễn một lần có gì đáng xấu hổ.
Muốn làm thì làm đi.
“Gần đây tình hình trong thành có chút căng thẳng, chắc là sắp đóng cửa
thành, khi đóng cửa thành, Lập Hằng đừng ra ngoài sớm như thế này nữa,
sợ rằng sẽ không an toàn.”
Lại hàn huyên thêm vài câu, khi Ninh Nghị chuẩn bị đi, Vân Trúc mới nói những câu này. Ninh Nghị gật đầu.
“Khi đóng cửa thành, thời gian chạy bộ buổi sáng sẽ không sớm như thế này
nữa, thỉnh thoảng ban ngày sẽ tới thăm mọi người. Mấy người con gái như
bọn muội nên cẩn thận, mặc dù trị an trong thành chưa chắc đã kém đi,
nhưng bầu không khí này đúng là rất dễ xảy ra chuyện.”
“Ừ.”