Khi tỉnh lại, thời gian đã là buổi sáng, trời đầy mây có vẻ như muốn mưa, thời tiết khá oi bức. Tướng công đã không còn ngồi trước cửa sổ, Tiểu Thiền cũng đã nghỉ ngơi, người thay là Quyên nhi và Hạnh nhi. Căn cứ theo những gì Quyên nhi nói, vừa rồi lão thái công có đến thăm, thấy nàng đang ngủ thì bảo không cần gọi, chỉ thuận miệng hỏi xem những biểu đồ trên tường để làm gì, sau khi biết là Ninh Nghị làm thì không hỏi nữa, bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt.
Mới qua một đêm không thể hạ sốt ngay được, nàng uống thêm một chén thuốc, đầu mơ màng, miệng đắng ngắt. Hiện giờ nàng đang suy nghĩ những điều hôm qua Lập Hằng nói… Tuy rằng nàng đã hiểu nhưng không cam lòng, bởi vì nàng đã bỏ rất nhiều tâm huyết.
Người kia không ở đây, trong lòng suy nghĩ linh tinh tới việc này, nàng cảm thấy trống vắng, cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng kéo đến. Giấc ngủ này không không giấc ngủ buổi sáng, khi tỉnh dậy thì trời đã quá trưa, Ninh Nghị lại ngồi trên ghế, tiếp tục thương lượng gì đó với Quyên nhi, đại khái là sự việc của năm ngoái, Quyên nhi nhỏ giọng giải thích.
Tiểu Thiền bước tới hỏi: “Tiểu thư tỉnh rồi à?” Sau đó Ninh Nghị và Quyên nhi đồng thời quay đầu.
Người rất mệt, không muốn nói, không muốn cử động, Tiểu Thiền giúp nàng kê cao gối sau lưng, Lập Hằng đưa tay đặt lên trán nàng… tuy rằng tối hôm qua họ mới tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng giờ đã có cảm giác tự nhiên.
Đặt tay trên trán cô gái, nam tử gật đầu:
“Hình như đỡ nhiều rồi, gọi Tôn đại phu tới một chuyến là được.”
Sau đó lại nói mấy câu khó hiểu như:
“Đêm qua chừng 40 độ”.
Tiểu Thiền ra ngoài bưng bát cháo tới, “ép” nàng ăn mấy thìa nhỏ, không lâu sau Tôn đại phu đi tới, hỏi tình hình tiểu thư thế nào, Tiểu Thiền thỉnh thoảng đáp mấy câu, Lập Hằng tiếp tục xem sổ sách, ghi lại gì đó, thỉnh thoảng hỏi một vài sự việc. Tô Đàn Nhi nằm đó nhìn mấy người đi tới đi lui, cũng có khi chỉ còn lại mình nàng và Ninh Nghị, nhìn bóng người kia hành động gọn gàng, đâu vào đấy, một cảm giác kỳ quái lan tới, nàng cảm thấy bình yên.
Chạng vạng, sắc trời tối dần, ngoài trời đã mưa, không khí tươi mát tràn vào trong phòng mang theo mùi bùn đất ngai ngái.
Thỉnh thoảng nàng lại chập chờn ngủ, sau đó tỉnh lại, tối hôm nay đám Liêu chưởng quỹ không vào phủ, trời mưa nhưng vẫn không thiếu những ánh đèn di động, bọn họ đang làm gì thế nhỉ. Trong phòng, lúc này chỉ có Ninh Nghị, Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi ở cùng nàng, một tờ giấy Tuyên Thành được treo lên vách tường, thỉnh thoảng Lập Hằng liếc mắt nhìn, động tác này làm cho bầu không khí ngày càng trở nên kỳ quái.
Bình thường nàng vẫn ở trong phòng mình xử lý công việc, điều này khác với các tiểu thư khuê các khác, nhưng rất nhiều món đồ và trang sức của con gái vẫn phải có, giờ có thêm tờ giấy Tuyên Thành, nó phá vỡ luôn bố cục trước kia. Đa phần thời gian, trong phòng ở trong trạng thái yên tĩnh, Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi nhỏ giọng nói chuyện với Lập Hằng, ra ra vào vào cũng rất nhẹ nhàng. Trời mưa, Lập Hằng bận rộn xử lý công việc, không khí yên tĩnh vô cùng.
Tối nay, nàng lại nhớ tới cái ý niệm lúc sáng sớm hôm qua: tướng công là thư sinh, thậm chí là tài tử lợi hại nhất Giang Ninh.
Mấy năm trước khi còn chưa xuất giá, thời con gái nàng cũng mơ ước điều này, không chỉ mơ một lần, đó là tương lai mình sẽ được gả cho một đại tài tử tài hoa hơn người, ngay cả mình là con gái thương nhân, thậm chí là đại thương nhân, nhưng cơ hội chưa chắc đã là không có.
Từ lúc hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, cách nghĩ ấy dần ít đi, nhưng ước mơ vẫn còn. Nghe những câu chuyện tài tử giai nhân được truyền lưu ở Giang Ninh, sau đó lại nghe danh đám người Tào Quan, Lý Tần, những khi rảnh rỗi đi xem họ tỷ đấu ở thi hội, mọi người chào hỏi lẫn nhau, tuy rằng đa phần tới thi hội Bộc viên là để nói chuyện làm ăn, nhưng nghe được chuyện xưa, thấy người làm thơ, tâm tình lãng mạn, ước muốn xưa kia thỉnh thoảng trỗi dậy.
Nhưng cuộc sống vẫn là cuộc sống, nàng theo sự sắp đặt thành thân, chọn rể, chồng cũng là thư sinh nhưng không được mang danh tài tử, chỉ là một con mọt sách. Cuộc sống đúng là cuộc sống, nàng vẫn mang trong mình mơ ước xưa kia, đó là những thi nhân, đại tài tử, song khi thấy tướng công của mình không ngây ngô như dự đoán, sau thời gian ở chung, nàng cũng chẳng biết mình đang ước muốn thế nào.
Tướng công của mình được người ta coi là Giang Ninh đệ nhất tài tử, còn mình thì sao? Trong nhà, nàng không hề cảm nhận được khí tức đại tài tử của tướng công… trước kia đọc sách, nghe người ta nói, xem kịch, tất cả đều chỉ đến đại tài tử là lúc nào cũng lải nhải mấy câu thuộc lòng, người nào giỏi hơn thì thỉnh thoảng thốt ra mấy câu ly kinh bạn đạo, nhưng họ lúc nào cũng coi mình là trung tâm và tiêu điểm, đâu khiến cho người khác cảm thấy dễ gần như vậy chứ. Nàng đã từng ước mơ được gả cho một đại tài tử, cũng nghĩ đến mấy câu ước định như “Quan nhân cực khổ rồi” (1), “Đa tạ nương tử quan tâm”… nói chung là như trên sân khấu vẫn diễn, nhưng hiện giờ, chuyện đâu có giống vậy?
(1): Quan nhân: cách vợ gọi chồng thường chỉ xuất hiện trong kịch thời cổ. Ngoài ra, thời Tống ở Trung Quốc cũng gọi người đàn ông là quan nhân.
Ngày thường nói chuyện rất thoải mái, không khoe khoang, hài ước dí dỏm, vậy mà người kia lại được coi là đệ nhất tài tử. Giữa mình và hắn không giống vợ chồng, giống bạn bè hơn. Nàng chưa từng nghe nói đến bạn bè kiểu này, cứ cách vài ngày hai người lại lên lầu hai trò chuyện, nói cái gì cũng được. Con trai và con gái có thể làm bạn không? Trong một số chuyện cổ thường lưu truyền con gái giả nam trang kết bạn với con trai, nhưng nàng đâu có đóng giả con trai, vậy còn vợ chồng thì sao? Dường như nàng chưa từng nghe tới chuyện vợ chồng mà thành bạn bè.
Nhưng thật ra nàng thích cảm giác như vậy, thích… mà cũng không biết vì sao mình thích, cũng không biết tiến thêm một bước thế nào. Đối người tướng công – đại tài tử mà nàng biết, đến bây giờ nàng vẫn chưa biết được hết, phải nói là chưa hiểu được hết.
Từ buổi chiều đến tối, nàng nằm nghe tướng công hỏi mấy vấn đề, đều là những vấn đề quan trọng trong mấy năm nay. Tướng công là một người thông minh nên có thể nhận ra. Điều này Tô Đàn Nhi biết, thế nhưng có thông minh hơn nữa cũng bất lực mà thôi. Tướng công là một đại tài tử, mình mới là nữ thương nhân, việc này vốn phải do mình làm, nên từ trước tới nay đều cố gắng làm tốt, cố gắng không để cho tướng công cảm thấy phiền lòng vì nó, nhưng tới giờ lại kéo tướng công vào rồi.
Kết quả thế nào hiện giờ không quan trọng, tướng công không thể làm tốt việc này, nhưng tướng công vẫn làm vì để mình thoải mái: “Ta nhất định sẽ làm tốt.” Việc này không phải cứ quyết tâm là làm tốt, cho dù thế nào vẫn là mình kéo tướng công vào…
Trong lòng suy nghĩ, nửa tỉnh nửa mơ, tới nửa đêm trời vẫn còn mưa, bóng đêm yên tĩnh, ánh đèn chập chờn, trong phòng chỉ còn Lập Hằng đang ngồi, lúc này hắn đang xem một số thư tín do các chưởng quỹ ở các nơi gửi tới, thấy động tĩnh phía sau, hắn quay đầu, sau đó buông thư đứng dậy đi tới.
“Tỉnh rồi à? Muốn uống nước không?”
“Có…”
Tô Đàn Nhi khẽ gật đầu.
Ninh Nghị kê cao gối đầu cho nàng, rót một chén nước đưa tới trước miệng nhỏ:
“Hạnh nhi cùng Quyên nhi đã đi ngủ, Tiểu Thiền hôm nay quá mệt nên lúc nãy ta bảo cô ấy đi nghỉ một chút, lúc này tới thời gian uống thuốc, nàng tỉnh lại là tốt nhất rồi, à, nếu nàng muốn…”
Ninh Nghị nhìn nàng chần chờ một chút, sau đó đứng dậy:
“Ta đi gọi Tiểu Thiền.”
Ninh Nghị chần chờ là có nguyên nhân của nó, ban ngày hắn đã cố tình biến mất vài lần, chủ yếu là để cho nàng có thời gian làm một số việc cá nhân. Mặc dù nàng bị phong hàn nặng, nhưng không đến mức nằm bệt, sức xuống giường vẫn có. Những việc riêng tư thường không dễ mở miệng, nếu nói thẳng ra thì không biết mặt Tô Đàn Nhi sẽ nóng tới mức nào nữa. Tô Đàn Nhi thấy đối phương lúng túng, quẫn bách định rời đi, nàng mở miệng:
“Tướng công… không cần…”
Đợi Ninh Nghị dừng lại, mới nhỏ giọng nói:
“Tướng công không nên kiêng kị…”
Đương nhiên, hắn kiêng kị cũng không phải vì mình, người khó chịu sẽ là nàng.
Ninh Nghị cười cười:
“Đỡ rồi à?”
“Đỡ rồi…”
“Muốn hạ sốt cũng phải hai, ba ngày nữa.”
Ninh Nghị nhìn nàng vài lần, chuyện định nói thì rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu:
“Hiện giờ nàng chưa khỏe, không nên nói nhiều, nếu muốn ăn hay muốn làm gì thì nói với ta nhé.”
Hắn ngồi xuống ghế lại tiếp tục xem thư, trong phòng trở lại yên tĩnh, mưa thu bên ngoài đã mang lại tâm trạng, Tô Đàn Nhi nhìn bóng người kia một lúc mới quyết định nói:
“Tướng công… Tại sao lại đồng ý cuộc hôn nhân này?”
Trước kia hai người cũng đã từng nói chuyện này, nhưng nói lúc này không giống như trước kia. Ninh Nghị buông thư nhìn Tô Đàn Nhi, thật lâu sau mới cười lắc đầu:
“Cũng định tâm sự với nàng điều này, nhưng mà… hay là mấy ngày nữa, đợi nàng tỉnh táo hẳn rồi nói được không?”
“Thiếp thân không sao đâu mà, muốn… muốn biết.”
Tô Đàn Nhi nói rất chậm:
“Hóa ra tướng công cũng muốn nói à?”
“Đồng ý cuộc hôn nhân này không phải vì cái gì cả.”
Ninh Nghị đặt bức thư sang một bên, kéo cái ghế tới sát giường, ngồi xuống:
“Lúc trước… thực ra ta đã nói, ta không biết tại sao mình lại đồng ý, ta đã mất trí nhớ. Ta nghĩ chuyện trước khi ta mất trí nhớ không quan trọng, mà là… chuyện lúc này.”
“Chuyện lúc này?”
Ninh Nghị nhìn nàng một lúc lâu, thở dài, sau đó cười ra tiếng:
“Nàng xác định mình muốn nghe lúc này?”
Tô Đàn Nhi cũng cố cười:
“Nếu không nghe, thiếp không ngủ được đâu…”
“Được rồi.”
Ninh Nghị gật đầu, bởi sự tinh nhanh trong suy nghĩ của Tô Đàn Nhi lúc này chắc cũng có giới hạn nên tốc độ nói chuyện của hắn không nhanh:
“Thật ra chuyện này vô cùng đơn giản, bây giờ không nói, một ngày nào đó cũng phải nói… Có nam nhân tên Ninh Nghị thành thân với một cô gái tên Tô Đàn Nhi, ở rể, cho nên chúng ta quen nhau… Điều này đã là sự thực, không phải nghĩ nhiều nữa, duyên phận cũng tốt, âm thịnh dương suy cũng được, dù sao vẫn là hai người chúng ta… chuyện này, nàng cũng chiếm một phần trong đó, nàng thấy thế nào?”
Tô Đàn Nhi nhíu mày suy nghĩ một chút nhưng cũng không hiểu hết được hàm nghĩa những gì Ninh Nghị nói:
“Thiếp thân… Thiếp thân rất thích…”
Ninh Nghị vỗ vỗ tay nàng, hơi dừng một chút:
“Người bên ngoài nói gì cũng không quan trọng, cái gì mà tài tử, cái gì mà ở rể… Nói chung chuyện đã như vậy thì cuộc sống vô cùng đơn giản, đối với ta mà nói, ở rể cũng chẳng là gì, ta cũng không ghét nàng… Không, không bằng nói thẳng, ta thích nàng, kinh doanh rất tốt, tích cách cũng tốt, nàng rất giỏi, ta thích tính cách như vậy, huống chi, nàng đẹp một cách dã man…”
Ninh Nghị một tay sờ cằm, thản nhiên nói chuyện, giống như nghĩ đến đâu nói đến đó. Tô Đàn Nhi đúng là trở tay không kịp khiến cho không khí trở nên im lặng, mặt đỏ bừng, lắp bắp xấu hổ:
“Tướng công, tướng công, có thật sự… thích không?”
“Ừ, là rất thích.”
“Thế nhưng… Thế nhưng, thiếp không có tính cách tiểu thư khuê các… Nữ tử vô tài mới là đức, là con gái… không nên giống thiếp, bọn họ đều nói… chuyện này… nam nhân sẽ không thích…”
Nói năng thì lắp bắp nhưng Tô Đàn Nhi không quên dùng ánh mắt để cường điệu sự tình, sau một lát lại ủ rũ:
“Thiếp… không xứng với tướng công…”
“Lúc này mà còn tranh cãi như vậy, đặt trong mắt người khác ta chỉ là một thằng ăn bám, nàng lợi hại hơn rất nhiều nam nhân…”
“Tướng công đâu phải không có bản lĩnh…”
Ninh Nghị cười cười:
“Lúc này, không cần thiết hạ thấp bản thân, điều này không quan trọng, tranh luận đến ngày mai cũng không có kết quả… Dù sao thì chuyện cũng chỉ liên quan đến hai ta. Đối với cuộc sống hiện giờ, ta chẳng có gì không hài lòng, cũng thích nàng, thích cái nhà này, thích cả Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi, người ngoài đúng là vô vị nhưng ta cũng không để tâm, tóm lại, cứ sống như vậy cũng không sao, rất tốt. Cho nên ta định nói với nàng điều này.”
Hắn cầm bàn tay mềm nhũn của Tô Đàn Nhi, năm ngón tay nhỏ nhắn trắng ngần, nhìn bàn tay một cách thích thú, hắn nói:
“Nếu như nàng không có nhiều bất mãn, vậy sau này chúng ta cứ tiếp tục sống như vậy… Mặc kệ trước kia là sắp xếp hay không, dù sao mọi chuyện đã diễn ra, không cần suy nghĩ nguyên nhân tại sao, dù sao cũng không ghét nhau, có được không…”
Hắn cầm tay Tô Đàn Nhi đợi trả lời, đối với Ninh Nghị mà nói, đây là một quyết định tương đối trọng yếu. Trước khi Tô Đàn Nhi tỉnh lại, hắn đã chuẩn bị tâm lý, sau đó chỉ còn cách yên lặng theo dõi kỳ biến, tới lúc này đại khái đã có thể quyết định. Không cần nghĩ nhiều tới nhân tố lãng mạn, nói chung là đã có danh nghĩa vợ chồng, nếu Tô Đàn Nhi không ghét hắn, hai người ở với nhau coi như hòa hợp, vậy thì cuộc sống tiếp theo đơn giản rồi.
Tô Đàn Nhi nhìn hắn, ánh mắt chớp chớp, sau đó nhíu lại, nước mắt chảy xuống, đôi môi hơi mở, nói không ra lời. Ninh Nghị chờ thật lâu mới cúi đầu cười cười:
“Dù thế nào cũng phải có một câu chứ…”
“Tướng công…”
Đôi môi Tô Đàn Nhi giật giật: